Tóm tắt & Review Mùa mưa ở Singapore – Linh Lê

0
185
Mùa mưa ở Singapore

Tóm tắt & Review Mùa mưa ở Singapore của tác giả Linh Lê

1. Giới thiệu tác giả

Linh Lê, tên thật là Nguyễn Huyền Linh. Cô sinh năm 1986, là nhà văn trẻ thuộc thế hệ văn học Việt Nam hiện đại. Linh Lê sinh ra và lớn lên tại thành phố Đà Nẵng. Hiện tại, cô làm việc và sinh sống tại thành phố Hồ Chí Minh.

Linh Lê được biết đến là một cây bút có chiều sâu và độc đáo. Cô từng được giải thưởng của Hội văn nghệ thiếu nhi thành phố vào năm 1999. Hiện nay, Linh Lê là một thành viên của Hội nhà văn Việt Nam. Tính đến nay, Linh Lê đã cho ra mắt năm tác phẩm. Trong đó, hai cuốn tiểu thuyết được độc giả ấn tượng nhất là: “Không khóc ở Kuala Lumpur” và “Mùa mưa ở Singapore”

2. Giới thiệu tác phẩm

Cuốn sách Mùa mưa ở Singapore ra mắt vào năm 2011. Sách được ấn bản lần đầu bởi sự kết hợp của Nhà xuất bản Hội Nhà Văn và BachvietBooks. Câu chuyện xoay quanh về tình yêu giữa Minh Tuyên – một nữ họa sĩ đường phố gốc Việt và Kỳ Phong – một người đàn ông Việt Nam. Từ mối quan hệ của họ, “Mùa mưa ở Singapore” mở ra rất nhiều câu chuyện khác về cuộc sống, tình yêu, sự hi sinh, nỗi cay đắng trong cuộc đời của nhiều mảnh đời khác nhau.

Cuốn sách lần nữa minh chứng cho tài viết làm lay động lòng người của Linh Lê. Những câu chữ của Linh Lê vừa nhẹ nhàng vừa sắc nét. Đây là một trong những tác phẩm mang đến ấn tượng sâu sắc cho người đọc bởi cái tên Linh Lê.

3. Tóm tắt nội dung Mùa mưa ở Singapore

Mùa mưa ở Singapore là câu chuyện tình và đời của hai nhân vật chính Minh Tuyên và Kỳ Phong.

Khu phố Chinatown mỗi khi chiều về đêm bắt đầu lên đèn lung linh như một thiếu nữ. Tại đây, trên khắp vỉa hè quanh khu phố, những người bán rong dọn hàng ra bán. Minh Tuyên cũng là một trong số những người kinh doanh trên vỉa hè. Cô làm nghề vẽ tranh chân dung cho khách du lịch vãng lai.

Một ngày, vẫn với công việc vẽ tranh chân dung, Minh Tuyên được Nhiên- một cô gái xinh đẹp với nụ cười “như một bông hoa sen đang nở” yêu cầu vẽ. Dẫu vậy, gương mặt nào cũng chỉ lưu lại trong mắt Minh Tuyên mười lăm phút rồi lại lướt đi. Nghề vẽ chân dung dạo là vậy.

Nhiên đã khoe bức tranh chân dung tuyệt đẹp ấy với Kỳ Phong. Kỳ Phong là người mà Nhiên yêu. Họ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Cha mẹ của họ cũng là bạn thân của nhau. Với Nhiên, cô mặc nhiên nghĩ Kỳ Phong sẽ là chồng của mình. Nhưng Kỳ Phong thì không. Anh tôn trọng cô, quý cô vì là người bạn từ thơ ấu nhưng không phải là tình yêu. Khi cùng Nhiên sang Singapore học và cùng sống một nhà với cô theo như sắp xếp của hai gia đình, Kỳ Phong vẫn giữ khoảng cách với Nhiên.

Hai con người tưởng như không hề liên quan lại có cuộc gặp gỡ định mệnh. Kỳ Phong thường cùng một cậu bạn đến khu Geylang- phố đèn đỏ của Singapore để làm tình với các cô gái điếm. Một ngày, hai chàng trai chợt cảm thấy chán chường khu đèn đỏ, họ rủ nhau ghé chơi tại Chinatown. Dọc theo con phố, Kỳ Phong chợt chú ý đến một nghệ sĩ vẽ chân dung đường phố-một cô gái. Anh đoán đây là người đã vẽ bức chân dung mà Nhiên vô cùng yêu thích bởi sự thuần thục của cô.

Khi nhìn thấy Kỳ Phong, Minh Tuyên chợt mời anh ngồi cho cô vẽ- điều mà trước nay cô chưa bao giờ làm. Còn Kỳ Phong, anh thấy tò mò về cô gái này, với anh, Minh Tuyên vừa có vẻ bất cần, vừa khơi gợi nhiều bí ẩn. Bức chân dung đang vẻ dở dang bị Minh Tuyên từ chối tiếp tục bởi Kỳ Phong hỏi quá nhiều khiến cô không tập trung.

Minh Tuyên mang bức tranh dang dở về nhà. Cô rất sợ mỗi khi về nhà, bởi nhà với mọi người là nơi trú ẩn ấm áp, còn với cô, nó là nỗi ám ảnh kinh khủng. Minh Tuyên có một gia đình đổ vỡ. Nó đổ vỡ theo cách vô cùng kinh hoàng. Mẹ Minh Tuyên vốn là một người trốn khỏi Việt Nam theo thuyền để đến Singapore sinh sống. Bà bị lừa phải làm việc ở một nhà chứa. Bà gặp cha của Minh Tuyên sau này và được ông cứu ra khỏi nhà chứa. Gia đình Minh Tuyên cũng đã từng hạnh phúc như nhiều gia đình khác. Thế nhưng, biến cố xảy ra, gia đình trở nên cùng quẫn và ác nghiệt thay, mẹ Minh Tuyên lại một lần nữa xin vào làm tại nhà chứa. Sự việc bị phát hiện, cha cô đã xuống tay đánh đập mẹ cô rất nhiều lần. Cuối cùng, mẹ Minh Tuyên tự vẫn. Nỗi căm giận khiến cha Minh Tuyên lôi xác mẹ cô ra đánh đến bật máu. Và kinh hoàng hơn, cha cô bắt cô phải vẽ lại chính xác gương mặt mẹ mình lúc đó. Minh Tuyên kể, cô trở thành họa sĩ vẽ chân dung là để quên đi gương mặt của mẹ lúc chết.

Chịu nhiều đau khổ và ám ảnh, song Minh Tuyên vẫn yêu. Cô từng yêu một chàng trai tên Di, nhưng họ không thể bên nhau.

Minh Tuyên và Kỳ Phong yêu nhau sau một vài lần tình cờ gặp nhau. Cách họ yêu nhau và bắt đầu tình yêu chỉ có thể lý giải bằng định mệnh, yêu nhanh chóng như tình yêu sét đánh. Chính Kỳ Phong cũng không hiểu tại sao anh lại yêu Minh Tuyên. Song, với anh, Minh Tuyên chính là tình yêu say đắm và cuối cùng.

Họ hạnh phúc trong tình yêu. Nhưng tình yêu của họ lại kéo theo nhiều bất hạnh cho các mối quan hệ khác. Cậu bạn Celeb thường ở cạnh giúp đỡ Minh Tuyên, yêu cô thầm lặng. Nay biết Minh Tuyên không dành tình yêu cho mình, cậu rời bỏ Singapore, trở về quê hương. Minh Tuyên mất một người bạn thân. Và kế tiếp, cô lại tiếp tục đón nhận sự ra đi của một người bạn mới quen- Quỳnh- một cô gái Việt Nam hành nghề gái gọi cao cấp tại Singapore vừa tự vẫn bằng thuốc ngủ. Quỳnh chết vì cô cảm thấy cuộc đời mình đã quá rỗng ruột và vô nghĩa. Cô lớn lên và bị tước đoạt gia đình bởi chính những người mà cô gọi là gia đình. Một người bố đồi bại, muốn làm tình với chính con gái mình. Một người mẹ phó mặc tất cả và chỉ quan tâm đến bản thân. Một đứa em trai đã từng rất yêu thương chị và vô cùng trong sáng trở thành một tên đầy dục vọng… Với Quỳnh, cô sống một cuộc sống với khát khao yêu thương nhưng đáp lại cô chỉ là những bạc bẽo của cuộc đời và tình người.

Về phía Kỳ Phong, anh đối mặt với áp lực từ gia đình. Sau khi họ biết anh không yêu Nhiên mà lại chọn yêu một cô gái không rõ gốc gác tại Singapore. Nhiên trở về Việt Nam khi không có được tình yêu của Kỳ Phong. Song cô không để anh được yên bình với tình yêu cùng Minh Tuyên. Nhiên cũng chọn cách cắt cổ tay. Cô không chết. Nhưng điều cô làm đã khiến Phong buộc phải về Việt Nam. Trước chuyến đi trở về Việt Nam, Kỳ Phong không hề hứa với Minh Tuyên rằng anh sẽ quay lại. Cuối cùng, Kỳ Phong quay trở lại Singapore nhưng Minh Tuyên lại chọn rời bỏ Singapore để đến Bắc Kinh cùng cậu bạn Celeb. Minh Tuyên lại trở về là một người cô đơn đến cùng cực.

Cuốn sách khép lại nhuốm đầy màu sắc ảm đạm và day dứt.

4. Cảm nhận và đánh giá Mùa mưa ở Singapore

Giọng văn của Linh Lê trong tiểu thuyết này khá tương đồng với giọng văn trong một tiểu thuyết khác đồng tác giả- “Không khóc ở Kuala Lumpur”. Giọng văn bình thản, đôi chỗ đều đều như không cảm xúc nhưng cách dùng từ và kể chuyện của cô khiến người đọc đi hết những xúc cảm này đến những xúc cảm khác. Mỗi lần đọc “Mùa mưa ở Singapore”, tôi lại muốn cảm ơn cuộc đời này, cảm ơn tác giả Linh Lê…vì đã cho tôi nhận ra, mỗi lần một chút, sự vạn ảo, vô thường của cuộc đời. Chuyện gì cũng có thể xảy ra trong cuộc sống này, có những đớn đau, những hoàn cảnh tưởng chừng không thể tin nổi, ấy vậy mà nó vẫn cứ xảy đến một cách tàn nhẫn.Thế nhưng, cái tình vẫn tràn ngập trong từng câu chữ của Linh Lê.

Lấy bối cảnh đất nước Singapore phồn hoa, hiện đại để rồi thu hẹp góc nhìn, zoom thật sâu vào một góc Chinatown cũ kỹ, Linh Lê trải ra trên trang viết của mình những nhân vật với thân phận bé nhỏ, vật vã và trần trụi với nỗi cô đơn, đau khổ.

Những con người đó cứ quấn vào nhau một cách kỳ lạ. Có cảm giác như, dẫu biết sẽ đau, dẫu biết sẽ có thể bị rời bỏ trong một mối quan hệ, dẫu biết có thể chỉ riêng mình đau..nhưng cái niềm yêu và hoài vọng được hạnh phúc mãn nguyện vẫn cứ đau đáu, vẫn khiến họ bất chấp tất cả để mà yêu người. Hay đó là định mệnh của những tâm cảm quá nhiều yêu thương. Họ khao khát yêu và được yêu. Suy cho cùng, đã là con người, yêu thương, giận ghét là những điều không thể tránh khỏi. Cảm xúc là bản năng và cũng là bản ngã của con người.

Mỗi khi lần giở từng trang viết của Linh Lê, tôi có cảm giác như mình chỉ đơn giản là một người khách bộ hành rảo bước thật chậm qua một con đường quen thuộc. Có điều, sự vật và con người trên con đường đó mỗi lúc mỗi khác. Lơ đễnh một chút thôi, là đã thấy mình như lạc lối giữa mông lung quen thuộc.

Điều đặc biệt khác mà tôi cảm nhận được ở cuốn tiểu thuyết này có lẽ là mỗi một thời gian trôi qua, đọc lại, ta sẽ nhìn nhận mỗi khác, nhân vật sẽ sống lại với mỗi nhận thức mới, mỗi va chạm mới của chính người đọc.

Đọc “Mùa mưa ở Singapore”, không phải là một người học văn đọc một tác phẩm văn học. Mà chỉ đơn giản là ta được một lúc sống cùng với những số phận nghiệt ngã, một lúc, chỉ một lúc thôi. Rồi lại đi tiếp cuộc sống hiện tại của mình. Còn việc những hình ảnh, những chi tiết, những số phận đó lưu lại trong mình, lâu và nhức nhối như một vết khắc, thì có lẽ chỉ là một hệ quả hiển nhiên và tự nó phải thế mà thôi.

“Mùa mưa ở Singapore” ko chỉ là một cuốn truyện, một cuốn tiểu thuyết, ko chỉ là những số phận, ko chỉ là những nghiệt ngã… Mà là đời.

Nếu cần một tác phẩm mà từng câu từng chữ ta được đồng hành cùng nhân vật, được chiêm nghiệm lại bản thân và cuộc sống thì “Mùa mưa ở Singapore” sẽ không làm bạn thất vọng.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Mùa mưa ở Singapore

Tóm tắt & Review Mùa mưa ở Singapore của tác giả Linh Lê

Cungdocsach.vn

Cảm nghĩ của bạn
Click to rate this post!
[Total: 5 Average: 3.4]
Bài trướcTóm tắt & Review Quẳng gánh lo đi và vui sống – Dale Carnegie
Bài tiếp theoTóm tắt & Review sách Sống lâu không bằng sống sâu – Night-fly Nguyễn Minh Lan

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây