Tóm tắt & Review sách Bên rìa cơn mơ – Monologue
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
“Bên rìa cơn mơ” là tác phẩm của Monologue (đội ngũ tác giả Daf, R, Cam, Maris và Macmart).
2. Giới thiệu tác phẩm
“Bên rìa cơn mơ” của Monologue sẽ lật mở những câu chuyện mà có thể bạn bè, người yêu và những người thân thương của bạn đang giấu kín. Là cầu nối để bước vào thế giới của những người trẻ cô độc – Những người chằng chịt vết thương lòng đang cố gắng để yêu thế giới, dù chỉ thêm một chút, cho mỗi ngày.
3. Tóm tắt nội dung sách Bên rìa cơn mơ
Sau đây, hãy cũng mình thưởng thức những câu chuyện của cuốn sách nhé!
“Mình vẫn nhớ mãi hình ảnh đó:
Cậu, vui cười với mọi người xung quanh, lắng nghe những lời của bố mẹ, làm những phần việc như thường ngày.
Cậu, bước vào căn phòng không bật đèn, trượt dài trên cánh cửa vừa khóa, ngồi bệt ở đó, khóc không thành tiếng, tạo nên những nỗi đau khác, và cố sức kiềm giữ chính mình trong lặng im.
Không ai biết về cậu sau cánh cửa đó, không ai, kể cả cậu.”
“Thi thoảng, tôi chẳng biết mình có được phép khóc không nữa.
Bạn biết cảm giác ấy phải không? Rằng nếu bản thân yếu đuối trong giây phút đó thì sẽ bị thương đến mức không thể nào gượng dậy. Phải mất rất lâu, rất lâu, để gom góp dũng khí một lần nữa…
Nó thật tệ nhỉ?
Khi ngay cả quyền được khóc, mà ta cũng phải đắn đo.”
“Nằm trong cơn mộng quá lâu
Tỉnh ra mới biết người đâu thương mình.”
“Chúng ta vốn chẳng là gì của nhau
Nhưng vẫn đau, vẫn ghen vì người khác
Mảnh tình cảm cớ sao quá rẻ mạt
Không đo đạc được nhịp đập tình.
Nếu người bán mảnh tình, thì bao nhiêu
Tôi sẽ mua không chừa lại chút gì
Người có thể dừng lại và suy nghĩ
Bán tất cả tình nồng dành cho tôi?”
“Tại sao khi tôi muốn từ bỏ
Người lại gieo rắc những tương tư
Từng lời quan tâm hành động nhỏ
Cớ sao không phải câu chối từ?”
“Mình sợ khi bày tỏ
Bạn bè cũng phải dừng
Nên mình đâu dám ngỏ
Sợ trở thành người dưng.”
“Có nỗi buồn em chạy đến tìm tôi
Có niềm vui em lẩn đi đâu mất
Tôi cứ nghĩ tôi chính là duy nhất
Nhưng sự thật chỉ là kẻ kê chân.”
“Mình ảo tưởng nghĩ bản thân có được
Một ánh mắt của người mà mình yêu
Thật ra thì, điều mà mình có được
Là nỗi đau khi đơn phương sớm chiều.”
“Nơi tim có khoảng trống
Em lấp đầy được không
Cớ sao em khoét rỗng
Tôi mất thêm tấm lòng.”
“Những phường phố vắng người qua
Lặng im tựa giống chúng ta bây giờ.”
“Nếu ngày đó em nhanh chân đến trước
Thì anh có chọn yêu lấy em không?”
“Dù em đi cả trăm hay nghìn bước
Thì anh chỉ để cô ấy trong lòng”
“Nếu đã chọn gặp gỡ
Thì đừng tổn thương nhau
Không thì cứ bỏ lỡ
Để mình khỏi thương đau.”
“Cho dù mình có đi trăm ngàn bước
Cũng không bằng nụ cười của ai kia
Cho dù mình cố gắng xuất hiện trước
Thì mình cũng chỉ là người bên rìa.”
“Ta đâu biết đó sẽ là lần cuối
Ta nói chuyện hay là gặp gỡ nhau
Sau một ngày, chỉ còn lại thương đau
Và tiếc thương những phút giây đã mất
Ta ôm trọn những kỷ niệm, chôn cất
Và chấp nhận sự thật người rời đi
Bao nỗi buồn chúng vẫn còn phảng phất
Mỗi đêm thâu vẫn bị nhớ thương đì.”
“Chúng ta đang đứng gần một ranh giới
Chỉ một bước là đổi quan hệ rồi
Khi mình đang chuẩn bị để bước tới
Cậu lại lùi đến một khoảng xa xôi.”
“Không phải vì mọi thứ không theo ý cậu nên cậu mới buồn, mà dù tất cả có suôn sẻ, cậu vẫn thấy thật buồn. Một nỗi buồn trống rỗng.
Đó là khi cậu chẳng thể cảm nhận được gì nữa, trên con đường dẫn đến phía trước, chỉ có cậu và bóng tối bao quanh.
Đặc quánh.
Cậu bước, chậm rãi và rụt rè. Cậu thăm dò, cậu sợ hãi.
Nhưng cậu đã bước, rồi cậu đi, dù chẳng thấy rõ. Cậu lọt thỏm vào những lặng câm.
Từng tia nước ào vào, cậu ngơ ngác mà trông. Không biết tự lúc nào cậu đã ở trong một căn phòng trắng nhỏ, không cửa nẻo, không gì cả. Chỉ có cậu, và nước.
Nước dâng, nước bao lấy cậu, nước tràn vào khoang phổi nước siết chặt từng sợi thần kinh.
Cậu thét.”
“Có yêu thương nào không thốt thành lời, vùi tan trong biển nước rồi tan vào cơn mơ?
Tôi trả lời, cuộc tình câm lặng, cuộc tình của tôi, với người”
Gã gọi em lại, khi bước chân em đã chạm đến rìa mơ.
“Đừng đi vội.”
Em dừng lại, quay người và nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Sao lại không?”
Em có thể thấy rõ, từ bên này của thế giới, những tia sáng màu hồng đã ướm mình lên mấy làn sóng gợn, mặt nước đang xôn xao và em cần phải rời đi. Khỏi giấc mơ này.
Gã lấp lửng, tay chân như thể thoát ly khỏi sự khống chế của não bộ, chúng không biết nên đặt mình nơi đâu, chân tay tự hỏi nên bước hay dừng, tay không rõ nên nắm hay buông, lùi lại hay ôm lấy.”
“Tại sao ta cứ cố chấp ôm mãi
Một mối tình không thấy kết quả đâu
Dẫu người ta có chấp nhận quay đầu
Thì bóng hình trong mắt là người khác
Dẫu trái tim chúng ta dần tan nát
Dẫu họ đạp chẳng màng đến tình ta
Nhưng cớ sao vẫn không thể xóa nhòa
Mảnh tình yêu chôn chặt trong tim nhỏ
Tự dặn lòng rằng phải cố buông bỏ
Đôi mắt đỏ, ướt gối mấy lần rồi
Nhưng khi người như một mặt trời đỏ
Ta lại tự đâm đầu vào nữa thôi.”
“Chia tay ta đổi số
Đổi cả người mình yêu
Nhưng vẫn không đổi chỗ
Nơi quán quen buổi chiều.”
“Và những dòng tin nhắn
Từ sáng đến thâu đêm
Từ dài rồi thành ngắn
Kết thúc không êm đềm
Từng dịu dàng, mỏi mềm
Bây giờ lại cáu gắt
Từng câu chuyện nhỏ nhặt
Cũng đắng ngắt cả ngày
Chúng ta của sau này
Khác xa những lần trước
Kẻ ôm điều ngang ngược
Kẻ chẳng bước về sau
Chúng ta chì chiết nhau
Chưa một lần dừng lại
Chúng ta tự hủy hoại
Mối quan hệ này rồi
Bao nhiêu lời đầu môi
Nói ra không kịp nghĩ
Ta không chọn lý trí
Ta mặc kệ con tim
Kết cục cùng nhau chìm
Im lìm không giải thoát
Dù thời gian phai nhạt
Ta vẫn,
vò nát nhau từng ngày
Cho đến ngày hôm nay.”
“Em cuộn mình trong vô vàn nỗi nhớ
Và dè dặt ôm chặt những nỗi đau
Mảnh tình nồng em gìn giữ đã vỡ
Cả câu yêu chưa gửi, bị vò nhàu.”
4. Đánh giá sách Bên rìa cơn mơ
Có phải mạnh mẽ bao giờ cũng là tốt và yếu đuối thì là xấu?
Có phải mỉm cười bao giờ cũng là vui và rơi nước mắt là sẽ buồn?
Có phải một cuộc đời bằng phẳng sẽ tuyệt hơn là một hành trình nhiều chông gai?
Sẽ khó có thể biết được đâu là phải trái đúng sai nếu luôn nhìn từ lăng kính của người bên rìa. Sẽ không thể cảm nhận và thấu được một ai đó khi mà ta không sống cuộc đời của họ, trải qua những cảm xúc mà họ đã từng trải qua hay đi trên những cung đường mà họ đã bước.
Lật mỗi trang sách, bạn hiểu được sâu trong dáng vẻ tươi cười của một người có thể là một nội tâm vụn vỡ, ẩn sau nét rạng rỡ là nỗ lực hàng đêm để không làm tổn hại chính mình.
Nếu bạn là một người trẻ cô đơn, hoặc bên cạnh bạn có ít nhất một người như vậy:
Mong bạn có thể trân trọng những thương yêu bình dị quanh mình.
Mong bạn có thể nán lại một chút, dù chỉ thêm 1 phút cạnh những ai đang tổn thương.
Và mong bạn đủ kiên nhẫn để đợi những điều tốt đẹp xuất hiện.
Khép lại “Bên rìa cơn mơ” với đội ngũ tác giả Daf, R, Cam, Maris và Macmart, dù bạn là ai cũng hy vọng bạn được ủi an và thấu hiểu. Và quan trọng hơn cả, nếu thế giới không thương bạn cũng mong bạn có thể thương lấy chính mình.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Bên rìa cơn mơ – Monologue