Tóm tắt & Review sách Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau – Minh Dự
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
“Phía sau mỗi nụ cười, vẫn thường là nước mắt. Còn phía sau một nghệ sĩ hài, lại là những phút suy tư sâu lắng đến nao lòng. Minh Dự đã quá nổi tiếng với những gì náo nhiệt đanh đá trên sân khấu, nhưng ít ai biết đến bên trong em là một con người chân thành sâu sắc và dễ tổn thương. Tôi chỉ ước một điều, nếu bạn đọc được tác phẩm này, đừng chỉ yêu và nhìn Minh Dự như một diễn viên hài. Cậu ấy còn là một Người – Viết đi tìm sự đồng điệu của nhân tâm”
2. Giới thiệu tác phẩm
Cuốn sách tập hợp những tản văn và bài thơ của Minh Dự viết về những tâm tư, những ngẫm ngợi cất giấu thật kín, thật kĩ bởi đôi khi khó mà lột tả hết được trên sân khấu cuộc đời.
Là những chông chênh, những nỗi buồn, trăn trở trong tình yêu.
Là những động viên, tự thương mình sau những năm tháng thương người.
La những băn khoăn, bối rối thuở mới chớm hẹn hò đến khi tưởng đã đủ đầy cảm xúc giữa 2 người yêu nhau đến khi lại tự hỏi Hẹn hò nhiều chưa chắc đã hết cô đơn… đến chia tay mà lòng vẫn còn thương.
3. Tóm tắt nội dung sách Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau
Sau đây, hãy cùng mình thưởng thức những dòng thơ và tản văn đầy cảm xúc của tác giả nhé!
“Chuyện tình đã cũ
Có một lần anh vội vã nắm tay em
Lúc em ngẩn ngơ bước trên bậc thềm hụt chân suýt ngã
“Đi đứng kiểu gì mà không lo nhìn vậy hả?”
Ánh mắt ngượng ngùng em giả bộ… “Kệ người ta!”
Một chuyện tình bắt đầu bằng hứa hẹn chẳng rời xa
Yêu đắm yêu say như thể cuộc đời này cần cuộc đời kia để sống
Hạnh phúc tương lai được vẽ vời bằng tin – yêu cháy bỏng
Nhởn nhơ đi giữa nhân gian quá rộng… rồi lặng lẽ lạc nhau.
Khái niệm “người yêu” thêm từ “cũ” là thêm cả khổ sở đớn đau
Có một lần anh vội vã nắm tay em lúc em hụt chân suýt ngã
Có một lần anh buông tay em vội vã
Là lúc em biết mình từ đó đã chông chênh.
Con đường quen thuộc sau này cần xóa một cái tên.
Vì không thương nên người ta ít nói”
Có hai công cụ cơ bản để thể hiện tình cảm là hành động và lời nói. Tùy vào tính cách, hoàn cảnh mà người ta chọn công cụ cho phù hợp. Nói như thế không phải họ chỉ chọn một trong hai mà là cái nào nhiều hơn cái nào mà thôi! Dù là hành động hay lời nói, chỉ cần chân thành là được. Người lạnh lùng, ít nói. Họ ưu tiên hành động để làm người mình thương hạnh phúc. Người sôi nổi, hoạt bát. Họ ưu tiên lời nói. Tuy nhiên, trên đời cũng tồn tại một dạng người. Ít hành động nhưng cũng tiết kiệm lời nói. Đó là người-không-thương-ta.
***
Chào anh – người em thương trong mù quáng,
Lại một đêm hệt như những đêm trước. Cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc trong tẻ nhạt và đầy thất vọng. Em biết điều này chỉ mình em cảm nhận được. Anh đâu hy vọng nên sẽ không thấy thất vọng. Anh đâu cần vui vẻ nên sẽ không thấy tẻ nhạt. Bởi đối với anh, những tin nhắn đó dành cho em đã là lịch sự lắm rồi. Còn với em, những tin nhắn đó không có cũng được. Có làm gì để buồn thêm…”
“Em trông đợi gì
Xung quanh nhà mình phải vẽ thật nhiều hoa
Em với anh như thợ trồng sống trong khu vườn nhỏ
Những buổi nắng lên, em ngồi trước thềm thỏ thẻ:
“Chúng đẹp cỡ nào cũng chỉ phía sau em!”
Em trông đợi gì khi trời đổ cơn mưa
được bước lên xe có người đưa kẻ rước?
Không!
Em thèm trước mặt mình là những dòng nước
chảy từ cây dù che ở phía sau lưng.
Em trông đợi gì khi cơn mưa vừa ngưng
được thấy cầu vồng ở lưng chừng trời ngoài tay với?”
“Đêm qua
Cơn hoan lạc bỏ sót lại điều gì
Giữa hai người cô đơn quấn siết nhau vội vã
Từng thớ thịt nóng ran
Tim rung lên loạn xạ
Để bây giờ
Chẳng muốn rời xa
Hay quyết định tặng cho chúng ta
Mối quan hệ không cần gì tên gọi
Yêu thương đi!
Và không cần phải hỏi
Đâu phải ai trên đời cũng biết trân trọng
Cái đáng thuộc về nhau.”
“Chia tay mà lòng vẫn còn thương
Khi bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, ta sợ chia tay. Trần gian quá rộng, con người quá đông nhưng cuộc đời lại quá ngắn. Số người mong cầu yêu và được yêu có quá nhiều nhưng số người xứng đáng để cùng ta thực hiện thì quá ít. Cơ hội gặp nhau một lần thì vô hạn nhưng cơ hội để gần nhau một đời thì hữu hạn. Chưa kể có những người đi gần hết cuộc đời mới tìm được một nửa kia để bước tiếp quãng đời còn lại. Không ai muốn người mình đã dành tâm huyết để tìm hiểu, dành tâm can để nhớ thương lại xa khỏi vòng tay mình và sa vào vòng tay kẻ khác. Cho nên đánh mất người mình thương bằng hai từ “chia tay” là điều đáng tiếc.
Đau buồn sau chia tay vốn dĩ là cảm giác thường tình. Mất thì sẽ đau. Xa nhau thì sẽ buồn. Nhưng… khổ thì chưa chắc.
Khi tra Google, đáp án nhiều nhất cho câu “Chia tay là gì?” chính là: chấm dứt một mối quan hệ tình cảm.
Google hoàn toàn đúng! Chấm dứt một mối quan hệ tình cảm chứ không phải là chấm dứt tình cảm. Đời sẽ bớt khổ nếu chia tay đồng nghĩa với hết thương.
Bởi có một loại cảm giác nghiệt ngã hơn cả đau buồn chính là cảm giác… chia tay mà lòng vẫn còn thương.”
“Quên, nhớ, và nỗi đau
Ngày tháng qua đi, dấu chân to tướng của thời gian cũng vô tình giẫm mờ nhiều thứ. Ta có thể quên bất kỳ ai từng lướt qua, nhưng không thể quên người từng cố ý bước vào đời ta, khiến ta dốc lòng yêu thương, chiếm hữu thời gian của đời ta không ít.
Một con đường, một góc phố, một bản nhạc, một cử chỉ âu yếm của lứa đôi cũng đủ cho ta hình dung ra quá khứ. Tạo ra được ắt sẽ hủy được, người làm ta đắm chìm trong hạnh phúc chính là người thừa sức làm ta ngập ngụa trong cô đơn. Hình như gây ra nỗi đau cũng là cách để lại ấn tượng lớn nhất. Bởi con người ta thường dễ buồn, mà cứ buồn thì phải nhớ tới nỗi đau. Cứ như thế, ta mãi dằn vặt, trăn trở sao không thể quên đi hình bóng của một người.
Nên nhớ cho, thời gian có thể khiến mọi thứ trở nên cũ kĩ và phôi phai, nhưng không thể xóa phăng đi dấu vết của sự tồn tại. Thôi thì cứ tha hồ nhớ thay vì cố gắng mà vẫn chẳng thể tốt hơn. Nhưng sẽ đến một ngày, ngày ta nhớ về người cũ mà chẳng còn tha thiết khóc và quằn quại đau.
Nỗi nhớ lúc này không còn làm ta thấy khó chịu hay khổ sở, nó thật sự đã trở nên bình thường. Bình thường đến mức ta có thể thôi nhớ mà dành tâm trí cho một con người khác, một công việc khác. Thậm chí là mỉm cười. Thì ra, quên không phải là không bao giờ nhớ nữa, mà là có nhớ tới cũng không làm ảnh hưởng cuộc sống của ta, có nhớ tới cũng không làm tổn thất những gì ta đang có.”
“Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau
vui vẻ chuyện tình chẳng răng long đầu bạc
lắm kẻ yêu nên chúng mình phải khác
sống bao nhiêu mà khoác lác chuyện lâu dài?
Có bao giờ anh nghĩ lỡ ngày mai
em gặp người ta
hay anh gặp người khác
lao vào nhau như đã từng thất lạc
hứa hẹn trước kia dằn vặt kẻ phụ lòng?
Đâu phải lúc nào cũng xuân, hạ, thu, đông
ai chắc sau mưa thì cầu vồng sẽ tới
lúa phải trổ bông sau cả mùa đợi?
“mãi mãi”, “luôn luôn”, nghe vời vợi anh à!
Em muốn chuyện tình thành thật cả hai ta
suồng sã yêu nhau nhưng chỉ là… hiện tại
trân trọng hôm nay để mai này ngâm lại
hẳn không ai khi quyết định bắt đầu.
Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau?
4. Đánh giá sách Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau
Một cuốn sách với lối văn nhẹ nhàng được tổng hợp từ những cảm xúc từ chông chênh, ngọt ngào đến đổ vỡ. Tác giả đã gói gọn chúng lại và dành để tặng cho những người mình thương yêu.
Nhưng xao xuyến, trăn trở cùng với những tâm sự bản thân cũng được tác giả gửi vào trang sách như một cách để giải tỏa nỗi niềm.
Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau, một cuốn sách nhẹ nhàng cho những tâm hồn chông chênh, cho những ngày bận rộn, đầy căng thẳng với mớ deadline, để bạn dành thời gian cùng chính mình ngồi xuống, chỉ nghĩ về những điều nhỏ bé khiến bản thân vui vẻ.
Gấp lại cuốn sách, mong rằng chúng ta dù có trải qua bao ngày bận rộn, khó khăn cũng có những chốn bình yên để tìm về của riêng mình.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Hay chúng mình đừng hứa hẹn gì nhau – Minh Dự