Tóm tắt & Review Tự thương mình sau những năm tháng thương người – Trí
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
Trí được biết đến là một tác giả trẻ, những cuốn sách anh viết đều đem lại rất nhiều trải nghiệm cho các bạn trẻ. Đó là tình yêu trong tháng năm thanh xuân, là sự vấp ngã của những bước chân chập chững bước ra khỏi vùng an toàn. Cảm xúc anh thể hiện qua các câu chữ vô cùng đặc biệt, khiến cho mỗi độc giả sau khi đọc xong cuốn sách đều một lần nữa phải suy ngẫm lại cuộc đời.
Trí sở hữu fanpage Trí – Người viết nên thanh xuân của bạn gần 650k người theo dõi.
2. Giới thiệu tác phẩm
“Tự thương mình sau những năm tháng thương người” là cuốn sách chứa đầy tâm sự của những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn “tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”. Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương. Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia có lẽ đều day dứt như vậy.
3. Tóm tắt nội dung sách Tự thương mình sau những năm tháng thương người
“Tự thương mình sau những tháng năm thương người” là một cuốn sách tản văn chứa đựng muôn vàn cảm xúc khác nhau trong cuộc sống. Một đời người dài như thế chúng ta không thể chỉ thương người mà không tự thương mình, sau khi trải qua tất thảy những đau khổ, con người ai cũng xứng đáng được nhận lại hạnh phúc.
Sài Gòn. Em. Anh. Người ta
Sài Gòn những ngày NẮNG, em về cất nỗi buồn vào mây, những đợt lững lờ trôi. Em dang tay cho yêu thương xưa cũ rất vội trên niềm tin chếnh choáng.
Sài Gòn những ngày MƯA, em ước có ai đó cho mình mượn bờ vai để tựa vào hát vu vơ mấy câu tình ca qua ngày giông bão.
Sài Gòn những ngày ĐÔNG, em thèm một cái ôm từ phía sau lấp đầy những loang lổ, mong manh.
Sài Gòn những ngày VẮNG ANH, em chênh vênh, em tựa đầu vào ký ức để một lần nào đó mơ hồ nhớ anh, có chăng cũng chỉ là ảo giác..
Sài Gòn những ngày CUỐI NĂM. Em. Anh. Người ta. Và một dãy nỗi nhớ chất chồng mà chẳng thể nào đập tan.
Sài Gòn. Em tìm mình giữa những chơ vơ – lịm tắt
Ừ, thôi
Ừ thôi người cứ đi
duyên này đã chấm dứt
khúc tình ca khi xưa
ai còn ai,
ai hát?
Ừ, thôi người đừng nói
đau cũng đã đau rồi
cớ gì phải nghĩ suy
để cơn mơ vỡ nát.
Ừ, thôi người đừng trách
những tháng năm qua rồi
hoàng hôn đã tắt nắng
hẹn nhau về kiếp sau.
Chia tay
Chia tay – có gì to tát chứ?
Chỉ là hai người buông tay rời đi. Từ đó, ai nấy sống cuộc đời cho riêng mình. Trong cuộc sống của người này đã không còn sự xuất hiện của người kia.
Chỉ là những lúc bực tức hay mệt nhọc, chẳng còn ai cho mình trút giận, những lúc hạnh phúc chẳng có ai sẻ chia, những lúc lênh đênh trên đường đời lại phải tự mình đứng vững.
Chia tay – có gì đáng sợ chứ?
Chỉ là ngủ một giấc, sáng mai thức dậy, chúng ta quay về đúng nghĩa là người dưng. Mình lại tiếp tục sống một cuộc đời đơn độc. Thói quen của những ngày bên nhau bắt đầu được bỏ dần. Thay vào đó là những năm tháng tự mình vá víu lòng tin của bản thân!
Nếu chia tay để người thanh thản, ta thôi nhọc lòng. Thì chia tay có gì đáng sợ chứ?
Sợ
Tôi không sợ một người từ chối thẳng thừng tình cảm của mình. Tôi chỉ sợ một người cứ dùng dằng mối quan hệ, buông chẳng buông, nắm chẳng nắm. Kiểu như người ta cầm cán dao còn mình ôm lấy đầu lưỡi. Họ có thể làm mình tổn thương bất cứ lúc nào.
Tôi không sợ những cảm xúc đau khổ hay tuyệt vọng khốn cùng. Tôi chỉ sợ, rõ ràng mình đang đau mà vẫn phải cười, mình đang buồn mà vẫn phải tỏ ra vui tươi. Cảm xúc của chính mình mà cứ bị phụ thuộc vào kẻ khác.
Tôi không sợ đơn độc. Tôi chỉ sợ một ai đó đến bên mình. Tạo ra thật nhiều hồi ức. Sau đó dứt áo ra đi kiểu như “bỏ con giữa chợ”. Cảm giác đó như có ai cướp cả mạng sống, lấy đi cả thế giới của mình.
Bạn có sợ những điều như thế không?
Cô đơn
Đã có những lúc dường như sự tận cùng của cô đơn ghé ngang qua cuộc đời mình.
Đó là mỗi ngày đi làm trên chiếc xe buýt mà lúc nào chỗ ngồi bên cũng dư cho một người. Giá có ai đến mầm lấy tay mình, rồi thủ thỉ những lời yêu thương để mình biết rằng trên chuyển xe cuộc đời vẫn còn có người quan tâm mình.
Đó là mỗi sáng tự hẹn đồng hồ báo thức, tự nấu cho mình bữa sáng. Chẳng có ai kéo rèm để những tia nắng đánh thức minh dậy.
Đó là lúc ngồi trước biển mình đơn độc như chim lạc bầy. Giá có ai đến và đeo chiếc phone còn lại rồi cùng mình nghe hết bản nhạc mình thích, tựa vào lòng mình ngắm hoàng hôn buông xuống,
Đó là khi đi chơi cùng đám bạn, ai cũng say mê kể về người yêu họ. Riêng mình chỉ lặng thinh rồi gật gù theo những câu chuyện ấy. Thèm còn có anh, kể tiếp chuyện đời mình.
Vì tình yêu là ‘mù quáng”
Vốn dĩ tình yêu là “mù quáng”. Bởi vậy khi yêu ai cũng đều trở nên “ngu muội”. Vì khi ấy trong tim mình, trong mắt mình chỉ cần có người mình yêu là đủ.
Người ta giận mình – mình buồn đến phát khóc.
Người ta vui – mình cứ bật cười hạnh phúc.
Người ta đau – lòng dạ mình như vạn mũi kim đâm. Người ta đi hướng đông mà mình có lỡ rẽ hướng tây, cũng nhanh nhanh quay đầu đuổi theo.
Người ta có làm gì sai – lòng mình vẫn cho là đúng. Cho nên những ai đứng ngoài cuộc tình của mình, có nói vạn điều khuyên bảo cũng không bằng một câu người mình đang yêu nói một câu!
Đúng vậy phải không? Bạn đã từng như thế chưa?
Yêu một người là khi
Yêu một người là khi ở bên cạnh người đó mình bình yên đến lạ. Chỉ cần nhìn thấy người đó cười, bao nhiêu bực dọc trong lòng bỗng dưng tan biến hết.
Yêu một người là khi mình dẹp bỏ lòng tự ti, sự ích kỷ, nhỏ nhen, tất cả cái tôi bỗng nhường chỗ cho tình yêu, cho bao dung và vị tha.
Yêu một người là khi người ấy hôn mình, ôm mình, siết tay mình… mình bỗng thấy cuộc đời này chỉ còn hai đứa.Nhẹ tênh và an nhiên.
Yêu một người là khi mình đau nỗi đau của họ, buồn nỗi buồn họ mang, khóc vì thấy họ chông chênh xuôi ngược.
Yêu một người là muốn nắm tay người đó đi hết con đường dẫu buồn – vui – sướng – khổ, dẫu mưa sa – bão – táp, chỉ cần có nhau là đủ. Yêu một người là bỗng những mơ ước cao vời, những điều viển vông chợt tan biến hay thu nhỏ lại. Chỉ còn tình thương của hai đứa.
Yêu một người chỉ cần như thế…
Tự nhiên nhớ người cũ
Có những thứ tình cảm ngộ lắm. Biết là sẽ không thể nào đi đến đâu nhưng vẫn luôn ảo tưởng rồi tự mình lo lắng mất đi, rồi tự mình làm tổn thương chính mình.
Người cũ không hay cười. Mặt rất nghiêm, làm cho đối phương có cảm giác hơi sợ khi lần đầu gặp mặt. Ngày xưa mình cũng thế, không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt người cũ vì luôn cảm thấy bất an, kiểu như ánh mắt ấy có thể nhìn thấu tim gan suy nghĩ của mình.
Người cũ cao hơn mình gần một cái đầu nên lúc nào cũng trêu đùa bằng cách xoa xoa đầu mình, mà mình thì cực kỳ ghét như thế. Giờ mỗi khi nghĩ lại tự nhiên tay mình để lên đầu lúc nào không hay, bật cười, hóa ra mình bị ghiền, hóa ra lâu rồi chưa ai làm như thế. Hóa ra, mình đang nhớ người cũ !
Rồi khi người cũ có người yêu. Người cũ kể cho mình. Mình cười méo xẹo. Chạy ù một mạch từ quán kem về nhà khóc nức nở.
Thật ra từ trước đến giờ, mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình và người cũ sẽ thành một cặp. Nhưng tự nhiên bây giờ có ai đó chen vào khiến mọi thứ trong mình sụp đổ. Mình lo sợ đủ thứ.
4. Đánh giá sách Tự thương mình sau những năm tháng thương người
Cuốn sách này như lời cổ vũ đến những người vấp phải nhiều tổn thương trong trong tình yêu và cuộc sống. Nó chứa đựng muôn vạn cảm xúc khác nhau, đọc nó bạn có thể sẽ bắt gặp câu chuyện, cảm xúc mà chính mình cũng từng trải qua.
“Tự thương mình sau những năm tháng thương người” đến từ một tác giả nam, nhưng lại khắc họa sâu sắc những nỗi niềm hoang hoải của người đàn bà, những người đã trải qua vài mối tình và mang đầy những vết sẹo để lại. Đọc “Đàn bà và những mảnh vỡ”, “Tuổi 28, chỉ cần bình yên” hay “Cô đơn là điều em chọn”, ta thấy trong đó hình ảnh những người đàn bà ba mươi vẫn đi kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, vẫn chưa tìm thấy một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình, nhưng sự hoang mang, bối rối của tuổi 20 khi đi từ cuộc tình này đến cuộc tình khác không còn nữa, nỗi cô đơn cũng không còn cuộn trào mà dần lắng lại, để tĩnh tại tìm lấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
Gấp lại cuốn sách, mong rằng mọi vết thương trong chuyện tình cảm, cuộc sống của bạn sẽ dần được chữa lành.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review Tự thương mình sau những năm tháng thương người – Trí