Tóm tắt & Review sách Gửi cậu một cái ôm vì đã không bỏ cuộc – The Phan Tóc Quoăn
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
Tác giả The Phan Tóc Quoăn là một người thích dịch chuyển, luôn tha thiết yêu đời và sở hữu kênh insta “the_phan” thu hút hàng chục ngàn lượt theo dõi bởi sự tích cực và nguồn cảm hứng tràn đầy. Mỗi một hành trình và trải nghiệm trong cuộc sống đều được tác giả gói ghém lại trong từng trang sách.
2. Giới thiệu tác phẩm
Một cuốn sách với những câu văn chữa lành tâm hồn, giúp cậu thêm yêu bản thân và cuộc sống.
3. Tóm tắt nội dung sách Gửi cậu một cái ôm vì đã không bỏ cuộc
1.
“Tụi mình, hầu như đều bị áp lực của xã hội, áp lực đồng trang lứa đè nặng. Mười tám tuổi phải đậu đại học. Hai mươi hai tuổi phải tốt nghiệp, tìm được việc làm. Hai mươi lăm tuổi phải lập gia đình, phải sinh con. Ba mươi tuổi phải làm sếp, phải có nhà, có ô tô. Rồi vô vàn những sự sắp đặt vô hình mà mỗi ngày bản thân phải đối mặt, chỉ cần đi lệch ra khỏi những sự sắp xếp đó, tụi mình sẽ bị mang ra so sánh với “con nhà người ta”. Cũng vì thế mà tụi mình trở nên khép kín, chán ghét những lời hỏi han hơn rất nhiều.
Mình nghĩ mỗi người đều có một lộ trình riêng, đều không giống nhau. Không đậu đại học có thể học cao đẳng, học nghề. Không nhất thiết ai cũng phải làm việc văn phòng, cũng không bắt buộc phải lập gia đình nếu không thích hoặc cảm thấy không phù hợp. Chỉ cần cuộc sống đủ thoải mái, đủ để mỗi ngày đều có thể sống tốt thì không cần phải theo bộ quy chuẩn mà người đời đặt ra.”
2.
“Đã bao giờ bạn có cảm giác sao ai trên mạng xã hội cũng yêu đời thế nhỉ, ai cũng được đầy đủ, sung túc, ai cũng được làm những việc họ thích, vi vu khắp nơi, lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, không bao giờ phải làm việc vất vả, không bao giờ phải chịu một áp lực nào về công việc hay gia đình?
Rồi bạn băn khoăn tự hỏi tại sao bản thân mình cứ phải chống chọi với đủ thứ áp lực đến từ công việc, cuộc sống. Phải chăng chỉ có mỗi mình là bế tắc?
Chỉ là vì tất cả những chia sẻ đó đều nằm trên mạng mà không phải trong thực tế.
“Tốt khoe, xấu che”, mình thật sự nghĩ câu nói này rất thuyết phục. Tụi mình chỉ nhìn thấy những điều mà người khác muốn mình nhìn thấy.
Cuộc sống của bạn cũng không hề tệ. Bạn có một công việc để trả hoá đơn mỗi ngày, để dành dụm, để phát triển bản thân. Bạn có một nơi để trở về sau hàng giờ vật lộn với đủ thứ trách nhiệm, để thả lỏng cơ thể, làm những việc bạn thích. Bạn có những người bạn có thể ngồi nghe bạn than vãn, hoặc cùng bạn đi ăn những món bạn thích, cũng có thể đi du lịch cùng bạn.
Tụi mình bế tắc vì mải so sánh bản thân với người khác, mải mang cuộc đời của mình ra so sánh với những hư hư ảo ảo nhìn thấy trên mạng xã hội. Một bên là thực tế – một bên là mạng xã hội ảo, hai điều đó là không cùng một hệ quy chiếu rồi, bạn không cần phải so sánh nữa, chỉ vô ích mà thôi.”
3.
“Đôi lúc mình muốn quay về làm một đứa trẻ, mình nhớ mình của ngày xưa tha thiết, đây nhiệt huyết, đầy nhựa sống, đầy tham vọng về cuộc đời.
Mình vẫn là mình như thế, nhưng không còn đủ hồn nhiên để nhìn cuộc đời bằng ánh mắt tròn xoe ngưỡng mộ, đã hiểu người khác quá nhiều đến mức quên mất đi sự ngây thơ, luôn sẵn lòng giúp đỡ, không toan tính trong những mối quan hệ, đã đi đủ nhiều để đánh rơi cả sự tò mò về những vùng đất mới.
Làm một đứa trẻ có vẻ vẫn tốt hơn trở thành một người lớn, chỉ vì ở đó mình được phép sai không ai la mắng và được phép vô tư không ai phiền lòng.
4.
“Thanh xuân nhắc nhở mình rằng, có thể đôi lúc mình bị kẹt lại với hiện tại, nhưng những chuyến bay có thể mang mình về với xứ sở ước mơ. Tuổi trẻ của mình từng bỏ hết tiền kiếm được để đi đến khắp nơi, tuy không nhiều nhưng cũng là những tấm vé mua cho mình hạnh phúc.
Có thể ở một độ tuổi nào đó, những điều mang lại hạnh phúc cho mình lại quá phù phiếm, nhưng nghĩ lại thì sự phù phiếm đó đôi lúc có thể mua được chín chắn ở tuổi trưởng thành.”
5.
“Ước mơ của cậu là gì?
Ước mơ của mình chỉ cần là được hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày, bỏ qua hết mọi sự sân si trên đời, vì suy cho cùng, điều gì đến sẽ đến, những tranh giành cũng chỉ gây mệt mỏi cho bản thân mình.
Nhiều lúc mình cũng nghĩ, mong ước như vậy liệu có quá viển vông, sống như vậy liệu có quá an nhàn? Nhưng chẳng phải tất cả những gì tụi mình cố gắng, làm việc vất vả, vun vén cho cuộc sống cuối cùng là để có được một cuộc sống hạnh phúc yên vui đó sao?
Sống như thế nào suy cho cùng chỉ là chọn lựa một cách sống phù hợp với bản thân mỗi người mà thôi.”
6.
“Nếu mỗi ngày là một cuộc hành trình, chỉ mong có thể đi mỗi bước chân đều vui ca hạnh phúc, để có thấy khó khăn thì lòng đỡ mệt, thấy chướng ngại thì sẵn sàng vượt qua, thấy cơ hội thì dang tay đón lấy. Vì chỉ khi trong lòng vui vẻ, mới có thể sống trọn vẹn từng phút giây.”
7.
“Tối nay mình thèm xem lại Lalaland, thế là bật máy lên xem một bộ phim đã ghi dấu ấn rất mạnh mẽ cho suy nghĩ về tuổi trẻ của mình. Tuổi trẻ chính là quãng thời gian chẳng bao giờ vẹn toàn, nhưng chính vì sự sứt mẻ đó, mình được cố gắng và sống hết mình để tìm kiếm những thứ tròn trịa hơn.
Nhiều lúc, mình nhớ tuổi trẻ của mình tha thiết. Không gì hơn, mình nhớ cái việc mình đã sống đầy nhiệt huyết với cuộc đời này. Làm gì cũng đặt hết một trăm phần trăm sức lực, không hề ngại khó khăn. Tất nhiên, chính vì hết mình xông pha nên ít nhiều sứt mẻ, về sức khỏe, về tâm hồn. Nhưng rồi có xứng đáng không, mình vẫn khẳng định, đó là những ngày đẹp nhất cuộc đời.
Càng sau này, mình càng dành nhiều thời gian để đánh giá, hơn là để bản năng trải nghiệm một việc gì đó hết lòng. Trước khi làm điều gì, mình đều xem xét vấn đề rất kỹ lưỡng, thậm chí còn tự tạo ra những điều ràng buộc để bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Lý trí không có gì sai, càng rất cần thiết để bản thân có thể tránh được những tình huống khó xử, nhưng đôi lúc mình lại cảm thấy nhớ một điều gì đó tha thiết, như là sự hồn nhiên của tuổi trẻ, khi gặp bất kì điều gì đều lao vào dấn thân chẳng đắn đo.”
8.
“Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra, mọi thứ sẽ xinh đẹp vô cùng. Suy cho cùng, đó đều là những đặc quyền của tuổi trẻ.
Mình đã từng mắc kẹt trong những sự chọn lựa, giữa mong muốn được đi đây đó và việc cha mẹ khuyên nhủ tích cóp dành dụm. Nhưng sau một vài điều xảy ra trong đời, mình nhận ra rằng, mình có thể dùng số tiền kiếm được để khám phá thế giới này, có thể làm bất kì việc gì bản thân mong muốn, miễn không gây hại đến ai.
Rồi mình càng hiểu hơn, sở dĩ cha mẹ luôn khuyên tụi mình nên có một khoản phòng thân chỉ là vì mong muốn tụi mình sẽ luôn được tự do với lựa chọn của bản thân, để một lúc nào đó có thể thật sự sống cuộc sống mà mình muốn, không bị chi phối bởi cơm áo gạo tiền.”
9.
“Rất nhiều người bảo rằng “work smart, not work hard” (làm việc một cách thông minh chứ không nên chỉ cặm cụi làm chăm chỉ). Nhưng người ta đâu nói rằng, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người vừa làm việc thông minh và vô cùng chăm chỉ mỗi ngày. Cho dù bản thân có thông minh đến mấy mà không chăm chỉ cũng không thể nào đuổi kịp.
Càng cảm thấy thua kém thì càng phải cố gắng, “có công mài sắt, có ngày nên kim” chính là để nhắc nhở bản thân phải luôn rèn luyện, chỉ cần một sự tiến bộ nhỏ cũng là tiến bộ. Chỉ cần không dừng lại thì đến một lúc nào đó kết quả sẽ đơm hoa. Có thể mình chưa theo kịp những người vừa thông minh vừa chăm chỉ, nhưng bằng sự cố gắng đó, mình đã có những bước tiến dài so với chính bản thân trong quá khứ rồi.”
10.
“Hầu như ai cũng mong muốn được sống một cuộc đời tự do, nhưng tự do đồng nghĩa với áp lực.
Có thể không phải đến văn phòng mỗi ngày, nhưng phải tự tạo ra công việc.
Có thể không phải chịu sự áp đặt của cấp trên nhưng phải ràng buộc bản thân kỷ luật.
Có thể đi đến nơi nào tùy thích nhưng phải cố gắng ngày đêm để có thể có được nguồn thu nhập đều đặn.
Có thể không phải gặp gỡ những đồng nghiệp khác biệt tính cách, nhưng phải chịu đựng được sự cô đơn khi làm việc một mình.
Cuộc sống tự do không phải là màu hồng, nhưng chỉ cần tụi mình cố gắng, không ngoảnh đầu lại, kiên trì đi theo con đường bản thân đã chọn thì đến lúc nào đó cũng có thể tận hưởng quả ngọt.”
11.
“Mình xem “Emily In Paris” và rất thích nhân vật nữ chính. Những gì diễn ra với tâm lý của Emily nhắc mình nhớ về những ngày ở Sài Gòn vội vã nhưng đầy trải nghiệm.
Mình không thích tự giới hạn bản thân, thích làm gì thì cứ làm, muốn yêu ai thì cứ yêu, làm gì cũng được miễn không gây hại đến ai, sống tử tế, và chính mình được hạnh phúc.
Mình lao vào những trải nghiệm, như con thiêu thân tò mò ánh sáng, chỉ mong muốn được sống hết tuổi trẻ mà không nuối tiếc điều gì. Mình không hy vọng đến một lúc nào đó nhìn lại, mình chỉ có thể mong ước giá như đã sống trọn vẹn hơn một chút, giá như dành thời gian làm nhiều điều mình thích hơn một chút, giá như ngắm nhìn nhiều hơn một chút, hay chỉ là giá như yêu thương bản thân nhiều hơn một chút.
Tất cả những giá như đều là muộn màng khi mà thời gian thì lao nhanh như một giấc mộng, khi mà chỉ cần chớp mắt một cái, tất cả những gì thuộc về hôm qua đều không thể đổi thay.”
12.
“Cuộc sống này ấy mà, nếu đã cố gắng để có nhiều điều tốt đẹp và mong cầu một chốn bình yên thì chẳng có gì sai cả. Mình không thích những người nhìn phiến diện và phán xét những-người-không-giống-họ.
Nhưng mình cũng chẳng bao giờ để ý đến điều họ nói cả, vì với mình, những điều đó chứng tỏ sự cạn nghĩ, cạn hiểu của một người, cho dù họ là ai.”
13.
“Mình tin, ai rồi cũng sẽ có thời điểm rực rỡ của riêng mình, dù sớm hay muộn, dù dễ dàng hay vất vả, chỉ cần tụi mình kiên trì giữ được ngọn lửa nhiệt huyết trong tim.
Mình biết mọi thứ đều không dễ dàng, vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Ai cũng nói vậy, ai cũng gặp gian nan, nhưng nếu ai gặp khó khăn cũng bỏ cuộc thì đâu ai chạm đến được thành công của riêng mình. Chỉ mong bạn có thể kiên trì, bước từng bước một, nhỏ thôi nhưng chỉ cần vẫn tiến về phía trước.
Chỉ cần luôn sống hết mình, mình tin cuộc đời sẽ không buông tay bạn.”
14.
“Những ngày ở giữa Sài Gòn rộng lớn chính là những ngày nỗi cô đơn và căng thẳng liên tục vây lấy mình. Sài Gòn lúc nào cũng nhộn nhịp, lấy đâu ra nỗi cô đơn? Nhưng có khi giữa những ồn ào đó, sự tủi thân len lỏi vào cuộc sống lúc nào không hay.
Trong khoảng thời gian đó, mình nhận ra việc đi bộ đã giúp mình rất nhiều. Mỗi ngày đi làm về mình đều dành ra hai tiếng đồng hồ ghé qua công viên đi vòng quanh, đi bộ nhiều nhất có thể, nhìn ngắm mấy em nhỏ được cha mẹ đưa đi chơi nô đùa, nhìn mấy người bạn cùng tầm tuổi tập thể dục, nhìn những ông bà lớn tuổi đi cùng nhau. Rồi bao nhiêu mệt mỏi tan biến đi đâu hết nhường chỗ cho những lúc tự nhiên nhoẻn miệng cười.
Mỗi giây phút trôi qua trên đời đều có những điều rất đẹp nhỉ, phải chăng tụi mình chỉ là chưa tìm thấy mà thôi.”
15.
“Sài Gòn, mình nhớ gì…
Mình nhớ mình của những ngày 22 tuổi, đầy hạnh phúc, đầy nhiệt huyết, đầy bản lĩnh giữa đời. Có thể ở một góc độ nào đó, mình loay hoay tìm kiếm một cuộc đời thành đạt và ổn định, nhưng nhìn lại, ở giữa Sài Gòn, dù chưa thật sự “thành đạt” theo tiêu chuẩn mà người đời đặt ra, mình dần trở thành con người mình muốn.
Bao nhiêu lần ngoảnh lại, mình vẫn luôn cảm ơn Sài Gòn vì đã cho mình một ước mơ, một điểm tựa và một cuộc đời muôn màu mình chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Mình nghĩ ở Sài Gòn mình mới có thể trở nên như thế. Tạm biệt thanh xuân rực rỡ.”
16.
“Vấn đề là, nếu tụi mình không bắt đầu cố gắng từ ngày hôm nay thì có thể sẽ phải nhìn thành quả mình hằng mong muốn trong cuộc đời người khác.
Vậy nên, không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng, mệt thì nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục cố gắng. Ít ra còn có thể nhận được một chút thành quả của những nỗ lực trước đây, thay vì tay trắng thất vọng về bản thân mình.”
4. Đánh giá sách Gửi cậu một cái ôm vì đã không bỏ cuộc
Cuốn sách gồm nhiều trích dẫn ngắn, nội dung nhẹ nhàng, đọc vui vui thư giãn hoặc đăng caption mạng xã hội cũng ổn. Tuy nhiên văn phong của tác giả không mượt, ý tưởng cảm giác góp nhặt trên mạng. Nói chung những cuốn sách dạng quotes này thì nội dung sẽ không đọng lại nhiều đâu, chứ chưa nói đến chữa lành. Đọc vui vui thư giãn thôi nhé!
Gấp lại cuốn sách, hy vọng bạn sẽ có những phút giây bình yên sau những bộn bề, khó khăn của cuộc sống.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Gửi cậu một cái ôm vì đã không bỏ cuộc – The Phan Tóc Quoăn