Tóm tắt & Review sách Hiện tại kiên trì tương lai kiên cố – aT Nguyễn Trọng Đức
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
aT tên thật là Nguyễn Trọng Đức, anh được tác giả biết đến là một người kể chuyện, hiền lành và đơn sơ. Với anh một cuốn sách là chưa đủ, vì ta có một đời để kể nhau nghe. Nếu có khoảnh khắc nào đó bạn đọc “tôi” và mỉm cười, hãy cảm ơn chính bạn, vì biết đâu, nụ cười nhỏ đó có thể giúp chúng ta băng qua được biển lớn thanh xuân đầy trắc trở mà cũng thật đẹp tươi này!
2. Giới thiệu tác phẩm
“Hiện tại kiên trì, tương lai kiên cố” – cuốn sách được viết bằng sự sẻ chia chân thành và những trải nghiệm từ tác giả aT, sẽ giúp người đọc cảm thấy đủ đầy, nâng niu những giá trị do sự nỗ lực của bản thân xây dựng nên, niềm hạnh phúc và bình an ươm mầm trong sâu thẳm. “Việc của bồ công anh không phải là sống như đời hoa hồng, mà là sống hẳn hoi đời của mình, nở bông hoa của chính mình” Phải rồi, kẻ không bị đời thay đổi, là kẻ có thể thay đổi cuộc đời. Chiến thắng luôn thuộc về người dám theo đuổi đến cuối cùng.
3. Tóm tắt nội dung sách Hiện tại kiên trì tương lai kiên cố
Mỗi câu chuyện, chủ đề mà tác giả chia sẻ chỉ khoảng 2-3 trang, nội dung nhẹ nhàng, ấm áp nhưng chắc chắn sẽ khiến bạn được an ủi, tiếp thêm động lực rất nhiều. Sau đây, hãy cùng mình trải nghiệm một số câu chuyện trong cuốn sách nhé!
Thứ quý giá nhất một đời
“Thứ đánh mất chính là thứ ta đã từng có được,
còn thứ ta không có được thì, chẳng đổi được xu nào.
Suy cho cùng, thứ đáng giá nhất,
chẳng phải là thứ ta đang có hay sao?”
Iphone mỗi năm một vài chiếc, em bây giờ có thể đổi điện thoại một vài lần trong năm cũng được.
Thế nhưng cảm giác lạ lẫm khi có chiếc điện thoại đầu tiên trong đời dù chỉ là đen trắng thôi, rồi cái cảm giác lần đầu hồi hộp chờ đợi một dòng tin nhắn của “người đó” chẳng có chiếc điện thoại mới nào mang lại được nữa.
Sau này em có thể chỉ cần thức dậy vào 7 hay 8 giờ sáng, đi làm hoặc đi chơi, ra ngoài bằng xe máy hay ô tô đều được.
Thế nhưng quãng thời gian dậy từ 5h30 sáng, hò hét lũ bạn thân cùng nhau tới trường đó, mãi mãi là đẹp nhất trong đời, chẳng một thứ xa xỉ nhàn nhã nào có thể đổi lại được.
Một ngày nào đó em sẽ làm ra tiền, nhiều tiền, sẽ mua được những món đồ mơ ước, đi được tới những nơi xa xôi trong phim ảnh.
Nhưng khi nhìn lại những năm tháng mài mông trên ghế nhà trường với những đứa bạn, những người anh em chí cốt; rồi tình yêu bọ xít không cần tiền bạc, chẳng thèm tương lai với người thương còn trẻ đó; hoặc là chính em lúc này khi còn trẻ khỏe và nhiệt tâm tràn đầy, em sẽ biết rằng câu nói có những thứ tiền không mua được, là thật.
Sau này em sẽ có một gia đình mơ ước, người bạn đời mến thương và những đứa trẻ tíu tít trong căn nhà nhỏ của mình.
Và khi ấy em sẽ có lúc rơi nước mắt khi thương về cha mẹ đã già, đã hiểu rằng những năm tháng nuôi em từ ngỗ ngược tới trưởng thành đó, những bữa cơm nhà đạm bạc nhưng ấm áp ngon lành đó, đã làm Người cực khổ biết bao nhiêu…
Tôi biết, có người đã biết khóc thương cha mẹ ngay cả khi chưa lập gia đình cơ.
Em biết không, có những điều lúc này chúng ta tưởng như là đương nhiên và bình thường, thế mà sau này bỗng nhiên trở nên quý giá tới vô cùng.
Có người từng bảo với tôi rằng thứ quý nhất trên đời chính là những thứ ta đã đánh mất và những thứ ta không có được. Nhưng kỳ thực thì sự thật là: Thứ đánh mất chính là thứ ta đã từng có được, còn thứ ta không có được thì, chẳng đổi được xu nào.
Thứ quý giá nhất trên đời này chính là cái thứ mà ta đang có, thứ chúng ta cứ nhai đi nhai lại rằng “phải trân trọng”, nhưng chẳng biết trân trọng được tới đâu cả.
Hiện tại, chính là thứ đáng giá nhất trên đời này!
Đừng đợi Mặt trời lên mới tìm hạnh phúc
“Đôi tay nắm lại có thể để
tuột mất vài thứ, nhưng nếu ta
không lo mà nắm lấy ngay lúc này,
thì sẽ không có gì ở lại trong đời cả.
Không có gì đâu, ngoài sự tiếc nuối
và tự trách mình, thật đấy…”
Mặt Trời lên chúng ta không đi tìm hạnh phúc, nó lẽ ra phải đến từ trước khi ta đi ngủ rồi.
Năm đầu đại học, tôi không hạnh phúc. Tôi mắc kẹt trong mớ bòng bong về mục đích sống, về những gì đang học và những gì mình thực sự muốn học.
Lúc ấy, tôi như đã buông, nghĩ rằng thôi cứ kệ đi, sau này mình sẽ ổn, sẽ đợi tới đâu thì tới. Thế nhưng rồi cuối cùng chẳng có cái kết đẹp nào đến cả. Tháng ngày trôi qua vô nghĩa, chỉ biết chờ đợi mà không làm gì cả.
Năm nọ, không thể chịu đựng được nữa, tôi phải bỏ đại học sau 3 năm đằng đẵng Không ổn chút nào cả, vì tôi không làm gì, chỉ ngồi chờ đợi, nên chẳng có thứ gì đến với mình.
Hồi còn trẻ, tôi có yêu một người, hứa hẹn dẫn cô ấy đi du lịch, nhưng không rõ bao giờ. Cứ biết là đằng nào mình cũng sẽ đi du lịch với nhau thôi ấy mà.
3 tháng chưa đi, 6 tháng chưa đi, 1 năm vẫn chưa đi. Rồi 2 năm, tôi nghĩ mình nên đi thật thì cũng là lúc cô ấy không còn yêu mình nữa. Tình yêu đã chết, chẳng thể tưởng niệm gì ngoài những lời hẹn không thành cả
Lúc ấy cuống cuồng cầu xin cũng ý nghĩa gì đâu… Không ai chờ đợi mình mãi được cả, chỉ có những niềm tin vơi dần theo thời gian thôi.
Có một dạo đi làm ở một chỗ mà tôi không vui. Bản thân cũng muốn nghỉ đấy nhưng mà nghi ngại cơm áo gạo tiền, sợ nghỉ rồi không có việc tốt hơn. Thế là tôi chấp nhận chịu đựng những ngày nặng nề làm công việc mình không yêu thích, nhìn những người mình không quen nổi, ngây thơ nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, mình sẽ quen với sự tù túng này.
Nhưng không, như thường lệ, mọi thứ càng ngày càng tệ hơn. Cho tới một ngày, tôi bị sa thải. Lúc ấy mới nhận ra mình ngu ngốc. Ngay từ đầu không tốt là không tốt, lười biếng tự ép mình quen với nó chỉ làm bản thân hèn yếu đi mà thôi.
Có những người già và người trẻ ở rất nhiều độ tuổi đã ở lại quá khứ, không còn đi tiếp cuộc đời này nữa.
Không ai biết họ đã bỏ lại những dự định gì, chỉ biết là nếu có, thì bây giờ đó chỉ còn là những ý niệm lạc lõng giữa thịnh không mà thôi.
Tôi là kẻ trì hoãn và lười biếng, mọi người phát bực với tôi, tôi cũng tự chửi mình thậm tệ. Cũng chính vì thế mà tôi rất thấm cái giá của việc để mặc cho đời tới đâu thì tới.
Hi vọng em sẽ hiểu được một chút.
Đôi tay nắm lại có thể để tuột mất vài thứ, nhưng nếu ta không lo mà nắm lấy ngay lúc này, thì sẽ không có gì ở lại trong đời cả. Không có gì đâu, ngoài sự tiếc nuối và tự trách mình, thật đấy.
Mặt Trời lên chúng ta không bắt đầu đi tìm hạnh phúc, lẽ ra nó phải đến từ khi ta đi ngủ rồi.
Người trước mắt sẽ không ở bên ta mãi
Người trước mắt chúng ta,
không ở đây mãi… Biết đâu mai rồi rời xa,
chẳng gặp, biết đâu đấy nhỉ? Nhìn thật sâu,
giữ thật lâu, ôm thật chặt…
Sau này ta sẽ hiểu, người ta muốn gặp lại nhất chính là họ, nhưng là họ của năm nào…
Năm 17 tuổi, tôi có thích một bạn gái khác lớp nhưng vì dại dột nên để trong lòng không nói. Thế rồi hết cấp 3, nhiều điều xảy ra, tất cả lùi vào dĩ vãng.
Nếu có ai hỏi nếu được gặp lại, tôi có dám nói rằng mình từng thích bạn hay không chắc là tôi sẽ nói không. Có lẽ chỉ có tôi của năm đấy, mới thích cô ấy của năm đấy thôi.
Năm 20 tuổi, tôi có một vài người bạn cực kì tốt, nhưng bây giờ đã không còn gặp lại mấy người. Nếu hỏi rằng tôi còn muốn gặp lại họ không, đương nhiên tôi sẽ nói có. Và tôi hiểu rằng gặp họ ở mấy năm về trước mới là đẹp nhất, khi tất cả vẫn đang thân thiết, vui vẻ cùng nhau. Tình bạn thời trẻ là thứ tình cảm cực kì quý giá, vì khi ấy ít ai mua được nó bằng tiền bạc, danh lợi.
Năm 22 tuổi, tôi yêu một người rồi chia tay. Tới bây giờ thì chắc rằng tôi không cần gặp lại người ấy rồi. Vì những thứ tôi có thể hình dung rõ nhất khi nghĩ về là ở những ngày xưa khi còn yêu cơ, không phải người ấy, bây giờ. Tôi tin rằng nhiều người giống mình ở điểm này.
Em biết không, chúng ta cứ thế, càng lâu càng chậm, càng ngày càng rời xa nhiều người.
Tôi không biết sau này sẽ nhớ ai thêm nữa, chỉ biết rằng ngày mai nếu có nhớ biết đâu chỉ là nhớ họ của hôm nay thôi, chứ không phải họ của ngày mai đó.
Tôi không biết khi nào mình sẽ không gặp lại một người nữa, nên với mỗi người đã đi ngang cuộc sống đều có một cảm tình rất khó tả, mỗi lần gặp đều cố gắng ghi nhớ.
Tôi thấy buồn khi thấy ai đó, có khi là chính mình cứ hành động như thể một vài người sẽ không bao giờ bỏ đi vậy.
Người trước mắt chúng ta, không ở đây mãi.
Biết đâu mai rồi rời xa, chẳng gặp, biết đâu đấy nhỉ?
Thế nên với từng người, khi còn có thể trân trọng những gì đang có, nhớ lưu giữ những gì có thể, như vậy sau này có nhớ lại sẽ vơi đi nuối tiếc phần nào…
Nhìn thật sâu, giữ thật lâu, ôm thật chặt.
Trân trọng này.
4. Đánh giá sách Hiện tại kiên trì tương lai kiên cố
Cuốn sách này không dày nghìn trang nhưng mình đã dành 5 tháng để đọc nó, với những cuốn sách như này mình thường không đọc hết một lúc mà khi thấy bản thân bị ấm ức, mất bình tĩnh, suy nghĩ tiêu cực, chán đời mình sẽ lấy ra đọc.
Nội dung cuốn sách sẽ truyền đến bạn những năng lượng tích cực để bản thân vững bước hơn nữa trên con đường mà bạn đang đi, để bạn yêu thương bản thân, trân quý những sự tự nhiên của cảm xúc và tận hưởng tuổi trẻ này một cách tuyệt vời nhất.
Mình ít khi mua sách online mà thường ra hiệu sách hoặc cafe xem rồi mua nên mình không thuộc típ người quan trọng bìa hay tựa sách đâu, nhưng phải thú thực tựa cuốn sách rất hay và gây ấn tượng mạnh. Bố cục của sách khoa học và dễ theo dõi lắm nha.
Gấp lại cuốn sách, mong bạn hãy luôn nhớ rằng: “Chỉ cần bạn kiên trì, bạn sẽ từng chút từng chút góp nhặt cơ hội, dũng khí và mạnh mẽ hơn.
Chỉ cần bạn kiên trì, bạn có thể hiện thực hóa những gì mà mình mong muốn, sống một cách thoải mái, nhẹ nhõm và rực rỡ hơn.
Chỉ cần bạn kiên trì, một chút, mỗi ngày, thì tương lai nhất định bạn sẽ đi trên con đường dễ dàng và càng ngày càng thong dong hơn.
Ngược lại, nếu bạn cứ sợ hãi, trì hoãn và chẳng làm gì cả thì đừng mong ngày mai cuộc đời sẽ đối tốt với bạn hơn hôm qua. Cuộc sống vẫn luôn phải tiếp tục, vẫn luôn có khó khăn mà bạn cần phải trải qua. Bởi vậy, không cần biết sau mỗi bình minh, chúng ta sẽ lại bị vùi dập hay nhận được một món quà, nhưng hãy tự nhủ: “Hiện tại kiên trì, tương lai kiên cố”.”
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Hiện tại kiên trì tương lai kiên cố – aT Nguyễn Trọng Đức