Tóm tắt & Review sách Vụn vỡ tuổi 20 – Gari Nguyễn Thị Yến Phượng

0
118

Tóm tắt & Review sách Vụn vỡ tuổi 20 – Gari Nguyễn Thị Yến Phượng

1. Giới thiệu tác giả

Gari tên thật là Nguyễn Thị Yến Phượng, cô sinh năm 1995. Gari bắt đầu sự nghiệp viết lách từ năm 15 tuổi. Hiện tại Gari đang điều hành một công ty do chính cô sáng lập. Với giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng những tác phẩm của cô khi được xuất bản đều được sự đón nhiệt nồng nhiệt từ các bạn trẻ.

2. Giới thiệu tác phẩm

Cuốn sách này viết cho tuổi hai mươi mấy đầy vụn vỡ, như một niềm trăn trở với dòng đời, như một lời tự sự để bản thân học cách buông bỏ và chấp nhận. Bắt đầu là rạn nứt, đến vỡ vụn của những mộng tưởng nhưng sau tất cả, chính sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ lại một lần nữa vực họ dậy và tiếp tục cuộc sống của chính mình, với một bản thể, một con người hoàn toàn mới.

3. Tóm tắt nội dung sách Vụn vỡ tuổi 20

Gửi tôi 10 năm nữa…

Cậu bây giờ thế nào rồi? Cậu đã có công việc làm ổn định chưa hay vẫn miệt mài trên con đường theo đuổi điều mình thích? Cậu đã thực hiện được ước mơ mà lúc bé luôn ao ước chưa hay vẫn loay hoay mãi chưa tìm thấy lối đi riêng cho cuộc sống của mình? Cậu lúc này là chọn cho mình công việc mà bản thân định hướng từ trước hay lại rẽ sang một hướng khác mà đến cậu cũng chẳng thể ngờ tới?

Cậu bây giờ có hạnh phúc không? Cậu đã tìm được người mình thương và thương mình hay chưa? Cậu lúc này là đang hạnh phúc bên chàng trai mà cậu yêu hay là vẫn cô đơn, lẻ bóng một mình? Cậu bây giờ đã chọn được người để gửi gắm tâm tư chưa hay vẫn chỉ có mình bầu bạn với chính mình? Cậu lúc này còn tin vào định mệnh, tin vào duyên số – người thương nhau rồi sẽ tìm đến nhau hay cậu đã thay đổi – rằng trên đời này chỉ có chủ động mới tìm kiếm được hạnh phúc cho mình?

Cậu lúc này đã bước ra ngoài xã hội một thời gian rồi. Đã nếm được những vấp ngã, những thất bại, những đau khổ, những nước mắt. Giữa cuộc sống quá nhiều toan tính, dối lừa, khi gặp được vô số người giúp cậu vì vụ lợi bản thân hoặc những người sẵn sàng xô cậu ngã từ phía sau, lòng người vốn khó đoán, cậu lúc này còn giữ được cho mình niềm tin và sự chân thành không? Cậu bây giờ còn đủ tỉnh táo, đủ bình yên để không bị cuốn vào vòng xoay ấy?

Cậu của bây giờ chắc đã chín chắn lên nhiều rồi, thời gian 10 năm đủ để cho cậu nhìn cuộc đời này đa sắc với những gam màu khác nhau – cả sáng lẫn tối. Cậu bây giờ chắc đã trưởng thành hơn nhiều rồi, những chuyện khi ấy nghĩ cách nào cũng chẳng thể thông, cậu có lẽ đã biết cách để cân bằng tất cả rồi, biết buông những thứ không đáng và tự tìm niềm vui riêng cho mình. Cậu bây giờ chắc khi nghĩ về quãng thời gian ấy, nghĩ về những nỗi buồn, những lo lắng, trăn trở của mình lúc trước mà không khỏi phì cười “Hồi đó mình trẻ con quá!”. Cậu của hiện tại sẽ buồn những nỗi buồn lớn hơn, sẽ thấm những vấp ngã đau hơn, tất cả đều tỉ lệ thuận theo thời gian, những nỗi buồn, những bài học thấm thía, những tổn thương cũng không ngoại lệ. Trưởng thành chẳng phải luôn đáng sợ hay sao?

Cậu của 10 năm nữa vẫn là CHÍNH CẬU đúng không?

Người trưởng thành tĩnh lặng giấu những sụp đổ vào bên trong…

Người trưởng thành tĩnh lặng giấu những sụp đổ vào bên trong khi trời sáng xong lại âm thầm vỡ òa khi đêm về, sẽ chẳng mang những vụn vỡ ấy đi làm phiền người khác vì suy cho cùng có cuộc sống của ai dễ dàng đâu, đều lắm bộn bề mà phải tự mình nếm trải sau lại mỉm cười vượt qua.

Người trưởng thành điềm nhiên với mọi việc được mất đến đi, không oán chẳng than, sẽ thôi không cố chấp níu giữ người việc vốn dĩ đã được an bài, không cưỡng cầu quá nhiều cũng không gieo hy vọng quá sâu, chẳng giải thích hay vạch trần đúng sai khi tất cả đã vô nghĩa.

Người trưởng thành kể cả có cười cũng chẳng thể cười nụ cười hồn nhiên an yên như thuở xưa. Người trưởng thành nghiêm túc và có trách nhiệm với chính lựa chọn của mình và cố gắng hết sức khiến nó trở nên đúng đắn. Dần dà chúng ta sẽ hiểu được câu nói có những việc không thành chính là ông trời đang bảo vệ bạn. Lấy đi của bạn một bầu trời nắng vàng cũng sẽ trả lại cho bạn một màn đêm rực rỡ.

Thế giới của người trưởng thành không dễ dàng nhưng cũng chẳng quá khó khăn, hy vọng bạn mang tâm vững vàng đúng hẹn hoa nở nắng lên, đong đầy dũng khí khám phá hành trình trưởng thành mang tên mình.

Sau cùng chúc mỗi một người chúng ta đều sẽ không lỡ hẹn với phiên bản tốt nhất của chính bản thân mình. Chúc bạn một đời an nhiên.

Thì ra hai từ “giá như” được viết như thế này đây…

Tôi vẫn còn nhớ cái ngày định mệnh hôm đó, khi bố chở tôi và chị ba đi mua đồ ăn cho bữa cơm chiều ngày Tết. Tôi nhớ tối hôm ấy, tôi và chị ba đang ngồi yên sau lưng bố thì bỗng phía trước đèn sáng lên và chúng tôi lăn ra nằm sõng soài giữa đường từ lúc nào không biết.

Chị tôi bất tỉnh, còn tôi thì bị xe đè bỏng hết chân nên không thể gượng dậy nổi. Lúc ấy, bố tôi – dù tay chân bị thương nhưng đã bế chị tôi đi tìm người giúp, để lại tôi với chiếc chân đau nặng trĩu. Với tâm trí của một đứa bé tám tuổi lúc đó, chỉ có ánh mắt đầy sự căm tức và nỗi oán hận.

Bố chọn chị tôi, và bỏ tôi lại sau cùng. Cuối cùng, chị tôi chỉ vì quá sợ, bị chấn động nhẹ nên bất tỉnh, còn tôi thì bị bỏng nguyên một phần chân và nhiễm trùng nặng. Phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau đó, chân tôi mới có thể bình thường lại được. Nhưng những vết sẹo vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào.

Tôi đổ lỗi cho bố. Tôi cho rằng tất cả mọi thứ là tại ông. Là vì bố không chọn tôi, nên tôi mới trở thành một đứa con gái xấu xí như thế này.

Và rồi, sau hơn mười năm bố mất, tôi mới chợt nhận ra rằng ngày ấy, tôi ghen tị không phải bởi chị tôi xinh đẹp hơn tôi, không chỉ bởi vì bố đã không chọn cứu tôi trước, mà còn là bởi vì tôi đã không được gần gũi với bố như chị ấy. Khoảng thời gian bố còn hiện diện bên tôi, tôi chẳng bao giờ tâm sự với bố bất cứ điều gì. Từ chuyện bạn bè giận dỗi, chuyện yêu đương học hành, tất cả tôi đều cất giữ thành một bí mật nhỏ cho riêng mình, huống hồ một lời nói yêu bố, tôi còn chưa kịp cất lên lời. Với nhiều người, tôi là một ẩn số. Còn với bố, tôi là một con số lạc đàn.

Hồi còn nhỏ, cứ muốn lớn lên…

Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.

Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng cho đi là phải được nhận lại. Bây giờ mới biết cho đi là không bao giờ cần nhận lại. Lúc bé, tưởng ta lớn lắm. Giờ mới biết, nhìn lại ta ngây ngô biết chừng nào. Trưởng thành quả thật là một điều rất kì diệu nhưng cũng rất phức tạp.

Giờ thì lớn rồi, thấy lớn không vui…

4. Đánh giá sách Vụn vỡ tuổi 20

Bước qua ngưỡng cửa 20, có những sự việc không như chúng ta tưởng tượng trước đó. Tất cả có thể hình dung bằng hai từ “vỡ vụn”.

“Vỡ vụn tuổi 20” của Gari như một niềm trăn trở với dòng đời, như một lời tự sự để bản thân học cách buông bỏ và chấp nhận. Bắt đầu là rạn nứt, đến vỡ vụn của những mộng tưởng nhưng sau tất cả, chính sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ lại một lần nữa vực họ dậy và tiếp tục cuộc sống của chính mình, với một bản thể, một con người hoàn toàn mới.

Trong cuộc sống, có những người suốt ngày chỉ chăm chăm nhìn vào quá khứ tươi đẹp mà không biết trân trọng hiện tại – với những thứ mà họ đang có. Họ không nhận ra một điều rằng, thứ khởi đầu chưa chắc đã là thứ kết thúc. Thật đáng tiếc!

Gấp lại cuốn sách, những vụn vỡ của tuổi 20 hay bất kì một độ tuổi nào đều đáng sợ nhưng vượt qua nó bạn sẽ mạnh mẽ và có thêm nhiều bài học. Cố lên!

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Vụn vỡ tuổi 20

Tóm tắt & Review sách Vụn vỡ tuổi 20 – Gari Nguyễn Thị Yến Phượng

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây