Tóm tắt & Review sách Viên thuốc bọc đường chỉ dành cho trẻ nhỏ – Phạm Thảo Ly
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
Phạm Thảo Ly là admin fanpage “Viết dài ai đọc”, quen thuộc với các bạn trẻ với những bài đăng nhẹ nhàng nhưng vô cùng cảm xúc. Trang fanpage hơn 200.000 lượt theo dõi là nơi Ly chia sẻ về tâm tư, suy nghĩ, những câu chuyện sâu lắng và chữa lành về mọi điều xung quanh cuộc sống thường ngày. Qua những nội dung mà Ly chia sẻ, người ta dễ dàng bắt gặp một phần nào đó hình bóng của chính mình, cảm thấy được thấu hiểu và đồng cảm.
2. Giới thiệu tác phẩm
Đây là cuốn tản văn ngắn chia sẻ những góc nhìn, câu chuyện của tác giả về tình yêu, cuộc sống. Cuốn sách giúp bạn thêm yêu thương và khao khát khám phá cuộc sống đầy màu sắc.
3. Tóm tắt nội dung sách Viên thuốc bọc đường chỉ dành cho trẻ nhỏ
Thiên kiến xác nhận
Mình từng tự hỏi tại sao khi mối tình đi đến giai đoạn cuối cùng, các cặp đôi thường nhận ra: “Chúng ta không hợp”. Họ nhìn thấy những khuyết điểm của nhau. Họ nhìn thấy sự khác biệt ngày càng lớn. Họ nhìn thấy khoảng cách giữa hai con người ngày càng xa.
Hóa ra, chúng ta đều ít nhiều bị chi phối bởi những niềm tin hình thành từ thiên kiến xác nhận – một xu hướng tâm lý khiến ta vô thức tìm kiếm những thông tin để củng cố cho suy nghĩ của mình. Những khuyết điểm của đôi bên chẳng phải bây giờ mới có, chỉ là khi chán nhau rồi, chúng ta mới dùng nó để chứng minh rằng mối quan hệ này đã đến ngày tàn phai, rằng đối phương thực sự không là một nửa của ta.
Có lẽ khi bắt đầu một mối tình, chúng ta đều cảm thấy người kia chính là định mệnh của đời mình. Ta từng vui sướng tự hỏi tại sao trên đời lại có người giống mình đến thế, hiểu mình đến thế, để rồi đến cuối cùng, vẫn vì ba chữ “không hợp nhau” mà chia tay.
Hòa hợp hay khác biệt, phải chăng từ đầu đến cuối chỉ là ngộ nhận của riêng ta?
Nhìn nhận chữ yêu
Con người cứ tưởng mình khổ vì tình, nhưng kỳ thực thứ làm họ đau đớn lại chính là cách họ nhìn nhận chữ yêu.
Ngoài kia, mình biết có người tin rằng tình yêu là vĩnh cửu, đang tràn trề thất vọng khi đối phương dứt áo ra đi. Mình biết có kẻ đinh ninh tình cảm nhất thiết phải được đáp lại, đã đâm vào tim người hắn đơn phương. Lại có người xem sự chiếm hữu là điều tất yếu của tình yêu, để rồi dùng mọi cách để kiểm soát, ràng buộc mối quan hệ. Vậy đấy. Tình yêu nào có làm cho ai đau khổ, chỉ có chúng ta làm khổ nhau.
Giá có thể bớt kỳ vọng, trông mong. Giá có thể như lời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Tôi không bao giờ thắc mắc về ý đồ của người đến với tôi hay người bỏ tôi mà đi cho dù họ đi hay đến. Đến thì vui, đi thì buồn. Tôi chẳng hề một thoáng nghi ngờ về tình cảm của người đi kẻ đến. Tôi cũng không oán giận ai. Tôi thanh thản với sự cô đơn của mình”
Cứ hết mình, nhưng đừng mong tình mới nguyên, bất biến, bởi chẳng có gì nhanh cũ hơn tình cảm giữa người với người. Tình yêu, tình bạn, điều gì cũng thế thôi. Bạn bè chỉ cần bước ra khỏi cổng trường đã có thể gọi nhau là bạn cũ. Đôi tình nhân vừa ngồi cạnh nhau, quay lưng đi đã trở thành người yêu cũ.
Suy cho cùng, tình thân, thứ vốn chảy trong dòng máu ta, còn có thể nhạt nhòa rồi mai một theo thời gian nếu chẳng được thường xuyên vun đắp, huống hồ là tình cảm giữa những người dưng?
Người tốt có điều kiện
Mối tình đầu của mình là một hot boy của trường. Anh điển trai, học giỏi và khéo ăn nói. Không ít cô nàng thầm (hoặc công khai) ái mộ anh. Chuyện tình của chúng mình cũng như bao cặp đôi “gà bông” khác, ngây ngô và vui vẻ, dù vẫn có lắm lúc giận hờn, cãi cọ.
Khi cuộc sống của mình đang nhuộm hồng bởi tình yêu, thì năm học kết thúc. Anh chuyển cấp đến một ngôi trường khác. Chưa kịp quen với cảm giác yêu xa, thì mình biết được tin anh cảm nắng một người con gái khác. Ban đầu, anh cố tình lảng tránh mình để giấu đi sự thật rằng anh đã thay lòng đổi dạ. Nhưng rồi chuyện cũng đến tai mình. Khi biết mọi chuyện đã vỡ lở, anh nói lời chia tay:
“Quên anh đi”.
Chỉ ba chữ nghe thật nhẹ nhàng.
Ý mình là nhẹ nhàng với anh.
Còn mình, ở thời điểm đó, đã rất suy sụp. Mỗi ngày thức dậy, mình thấy lồng ngực nhẹ bẫng, như vừa bị lấy đi trái tim, để lại một khoảng trống toang hoác. Nỗi đau của sự tức giận, thất vọng, hận thù… dày vò mình hằng đêm. Mình đã tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ thoát khỏi tình trạng tệ hại ấy. Nhưng cuối cùng, mình đã đi đến giai đoạn cuối cùng của nỗi đau, chính là chấp nhận. Lúc này, trái tim mình đã không còn chút cảm xúc nào khi nghe đến tên của anh nữa, cứ như nó chưa từng yêu và đau vì anh bao giờ.
Nhiều năm trôi qua kể từ khi đó, mình và anh đều đã khác, không dám nhận hai từ “trưởng thành”, nhưng chắc chắn đã có thể suy nghĩ thấu đáo hơn khi xưa. Trong một lần hỏi thăm, anh đã kể mình nghe diễn biến tâm lý của anh khi đó, và lạ thay, mình lại có thể thông cảm được tất cả những điều ấy. Anh bảo rằng, trong suốt những năm tháng tình trường, duy chỉ có chuyện với mình là anh có lỗi. Có lẽ như vậy thật. Cô bạn gái hiện tại, anh đã ở bên cô ấy được gần sáu năm rồi. Họ là bạn cùng lớp đại học, sớm chiều gặp gỡ. Vì cùng chuyên ngành nên sau khi ra trường, họ cũng đồng hành cùng nhau trên con đường sự nghiệp.
Nếu chúng ta vẫn học chung một trường, nếu anh dễ dàng gặp được em hơn, có lẽ chúng ta đã không “xa mặt cách lòng”.
Anh đã nói một câu đại loại như vậy. Mình bỗng thấy lòng chùng xuống, nhưng chỉ rất nhanh thôi, mình nhận ra điều đó thật buồn cười. Không phải vì mình còn trách anh, chỉ là mình vừa nhận ra rằng, nếu có được những điều kiện thuận lợi, ai cũng có thể lựa chọn điều tốt, không chỉ trong tình yêu.
Nếu cuộc thi đó có hai giải Nhất, tôi đã không hại bạn của mình.
Nếu cô ta không lăng mạ tôi, tôi đã không nổi giận mà đánh cô ta.
Nếu tôi không túng quẫn, tôi đã không lừa đảo người khác.
Tất cả những câu điều kiện kiểu như vậy, đều thật vô nghĩa.
Mười năm
“Lâu rồi không gặp. Chậc… cũng mười năm rồi nhỉ?”
Mình giật mình khi nhận ra bản thân và bạn bè đồng trang lứa đã đến độ tuổi có thể nói về chuyện mười năm trước.
Mười năm?
Cuộc đời liệu có mấy lần mười năm?
Bố mẹ còn bao nhiêu lần mười năm?
Mình không biết. 1, 2, 3… hoặc có lẽ chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.
Trong Phật giáo, có một khái niệm về thời gian được sử dụng rất nhiều, đó chính là sát na. Một suy nghĩ thoáng qua trong tâm thức chúng ta được tính bằng 90 sát na. Bởi vì cuộc sống là vô thường, nên đừng nói đến mười năm, thậm chí chúng ta còn không biết chắc rằng mình còn có sát na kế tiếp hay không.
Mình từng nghĩ rất nhiều về chuyện này và ôm muộn phiền trong lòng, cho đến khi mình nghe loáng thoáng ở đâu đó, một người nói rằng: “Đừng tính toán với thời gian, chúng ta không thể thắng nổi nó”.
Phải rồi nhỉ? Chúng ta không thể thắng nổi thời gian. Bất giác mình nghĩ đến những ngọn núi cao, nơi mà dấu hiệu của thời gian in hằn trên từng phiến lá. Vào mùa đông lạnh giá, cây cối trơ trọi, ngọn núi trông như đã chết. Nhưng không, khi những ánh nắng vàng ấm áp chạm đến cành cây, những chồi non lại trỗi dậy, bắt đầu bung lớp vỏ lụa, vươn ra những chiếc lá tươi mới xanh mướt. Ngọn núi đợi được mùa xuân trở về, nhưng con người chúng ta thì không như thế.
Đừng tính toán với thời gian. Trong lúc chúng ta miên man suy nghĩ, nhẩm tính và trách thời gian sao quá vô tình, nó vẫn cứ trôi. Thêm một khắc phiền lo, chi bằng đổi lấy một giây tự do trong tâm trí.
Nhưng liệu mình có thể, vào một lúc nào đó, chỉ một lúc thôi, mơ màng nghĩ nhiều về thời gian, như nhà thơ Xuân Diệu đã từng:
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”.
4. Đánh giá sách Viên thuốc bọc đường chỉ dành cho trẻ nhỏ
Cá nhân mình thấy cuốn sách này khá hay, góc nhìn của tác giả về những vấn đề, câu chuyện trong cuộc sống khá mới và thú vị. Đọc xong mỗi câu chuyện sẽ có những cái nhìn sâu hơn về cuộc sống của mình. Bìa của cuốn sách khá đẹp, tên sách cũng rất bắt tai, nội dung ổn.
Gấp lại cuốn sách, mong bạn sẵn sàng dùng mọi giác quan để đón nhận hết thảy niềm vui, nỗi buồn trên hành trình của mình.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Viên thuốc bọc đường chỉ dành cho trẻ nhỏ – Phạm Thảo Ly