Trang chủ Văn học Tóm tắt & Review sách Trốn lên mái nhà để khóc –...

Tóm tắt & Review sách Trốn lên mái nhà để khóc – Lam

0

Tóm tắt & Review sách Trốn lên mái nhà để khóc – Lam

1. Giới thiệu tác giả

Tác giả của cuốn sách là Lam. Cô nàng sở hữu fanpage Xanh Lam với hơn 195k lượt thích. Lam là một tác giả trẻ luôn mang đến sự tích cực, gây ấn tượng với câu nói “một chiếc ôm nhỏ bé đang vượt qua vạn nghìn câu chữ chỉ để ôm bạn vào lòng”

2. Giới thiệu tác phẩm

“Trốn lên mái nhà để khóc” là cuốn nhật ký nhỏ ghi lại những hoài niệm đẹp đẽ cất giữ vào góc nhỏ nơi sâu thẳm của trái tim của mỗi người, đồng thời cũng là người bạn đồng hành để chúng ta tiếp tục bước đi đến tương lai.

3. Tóm tắt nội dung sách Trốn lên mái nhà để khóc

Những điều chưa kịp biết

Mình không nhớ bản thân đã trải qua cái Tết đầu tiên vắng ông như thế nào. Cũng không nhớ được cái Tết năm mười ba tuổi ấy, không có ông mình đã trải qua ra sao. Mình chỉ nhớ từ ngày ông mất, đến Tết, cây mai ông trồng trước cổng không thèm trổ bông nữa. Mấy đọt lá xanh rụng xuống, rồi lại đâm chồi thành những chiếc lá non. Cây mai không trổ bông chơ vơ đứng đó, trải qua bao nhiêu cái Tết thiếu vắng người trồng nó, quạnh quẽ và cô đơn.

Đôi khi, mình chợt nghĩ rằng phải chăng nó đã gửi hết những nụ hoa đẹp nhất lên bầu trời, để báo cho ông biết đám trẻ thơ trong nhà đã thêm một tuổi mới, mời ông về chơi trong ngày ba mươi tháng Chạp hằng năm, ăn cùng cả nhà một mâm cỗ đoàn viên như thuở trước.

Mình lớn quá chậm để kịp hiểu một lúc nào đó ông sẽ phải rời đi, và thời ấu thơ rồi sẽ chấm dứt. Chính vì thế, khi còn là đứa trẻ được sống trong yên bình, đã biết bao lần mình muốn nhanh chóng lớn lên để khám phá bao điều xinh đẹp ngoài kia, để được bay trên khoảng trời của riêng mình, để rời xa cái ôm ấm áp của ông, trở thành một người lớn kiên cường và vững chãi.

Ngày xưa muốn tìm ông, cứ chạy ùa ra vườn tìm luống rau, luống cải, sẽ thấy ông đang hí hoáy dựng rào cho hàng ớt mới lên mầm vì biết mình thích ăn cay nhất. Ngày xưa muốn tìm ông, cứ chạy ra thềm trước nhà trong một buổi trưa oi ả, sẽ thấy ông đưa võng nằm nhâm nhi tách trà đen, đọc mấy quyển kinh bao nhiêu là chữ. Ngày xưa muốn tìm ông, cứ đi loanh quanh trong nhà là thấy ông thắp hương cho bàn thờ cụ cố, cho ông Địa, cho Phật Tổ mỗi buổi xe chiều. Mình háo hức chia cho ông bịch bim bim vừa mua ở trường, còn ông sẽ quở trách mình, vì toàn ăn những thứ linh tinh.

Hồi đó, mình đâu biết, bây giờ muốn tìm ông chỉ có thể lục lại vài ba bức ảnh, tấm nào cũng cũ mèm vì đã được cất giữ quá lâu. Để rồi trái tim như nghẹn lại vì giận bản thân không biết trân trọng.

Có những thứ chỉ đi qua trong một quãng thời gian ngắn của cuộc đời, mà đôi khi mình lại quên rằng chúng hữu hạn. Như cánh chim bay giữa trời xanh, như chiếc lá ở trên cành. như thời ấu thơ đã trôi xa và những người mình yêu dần đứng lùi vào dĩ vãng.

Hai mươi tuổi, lòng mình vẫn đau thắt lại mỗi khi ngửi thấy mùi khói bếp dọc đường nghe tiếng ru hò văng vẳng từ nhà ai, nghe tiếng đạp xe cót két và mùi trà đen thoang thoảng mỗi sớm bình minh. Thi thoảng tìm về góc vườn quen, ngồi trong căn chòi lá xập xệ và đổ nát, nhìn mấy gò đất cũ nay đã chẳng còn dáng vẻ năm nào, chỉ còn mấy bụi sả trồng vẫn sum sê cành lá, tự nhiên mình thèm một giấc ngủ trưa trên chiếc võng dù ông từng mắc, thèm được nghe tiếng hát ru vụng về làn gió nhè nhẹ từ chiếc quạt nan.

Những hình ảnh, mùi hương ấy từng bình thường đến nỗi mình chỉ muốn lớn lên thật nhanh để được ngắm nhìn điều mới lạ khác. Bây giờ, cũng chính những điều ấy lại lớn đến mức có thể lấp đầy cả tuổi thơ.”

Hãy ôm ngoại nhé

Hãy ôm ngoại nhé, Mười Ba. Dù chị biết một thời điểm nào đó, em đang hờn giận bà lắm. Nhưng nếu một ngày bà mất, chúng mình sẽ trở thành đứa trẻ lạc đường. Chị rất buồn khi phải nói với em về điều đó.

“Chúng mình thật sự sẽ mất bà sao hả Hai Mươi?”

Ừ! Chúng mình sẽ mất bà phân nửa. Một ngày nào đó, Thiên Đường sẽ mở cổng và đón bà lên trời. Chúng mình không thể ôm bà bằng cách rúc vào nách bà, hít hà mùi dầu củ là vương trên áo của bà nữa. Dù mái ngói đỏ rực vẫn ở đó, hàng cau vẫn lặng im, cổng tróc sơn loang lổ vẫn cài then chốt cũ, nhưng chúng mình đi mãi cũng chẳng thể tìm thấy đường về nhà.

Những ngày đầu tiên, khi vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ rằng bản thân đã mất đi tất cả, nỗi nhớ bà sẽ cồn cào trong từng phút giây, chúng mình sẽ bất chấp tất cả để tìm bà ở mọi thứ xung quanh. Tìm mùi hương của bà trong vạt áo xếp nơi ngăn tủ, trong chiếc áo gối màu tím than, trong chiếc lược đã tróc trây tay cán, trong luống ớt bà gieo mầm. Khi những điều cuối cùng dần biến mất, chúng mình sẽ đứng giữa cuộc đời và cảm thấy bơ và không thể tả.

Nhưng chúng mình không mất bà hoàn toàn đâu, Mười Ba ạ. Chị nhận ra điều đó vào một hôm thành phố trong lòng ngập tràn bóng tối. Chị cũng ngồi trên mái nhà, nhìn về phía dòng sông. Màn đêm hôm đó đen kịt như năm chúng ta mười ba tuổi. Nhưng em biết gì không? Chị vẫn nhìn thấy một ngọn đuốc sáng rực trong lòng, giữa những mảnh vỡ ngổn ngang, sây sát. Ngọn đuốc ấy ấm áp hệt như cái ôm của bà.

Vào thời khắc ấy, chị nhận ra cái chết đáng sợ vô cùng, em ạ. Nó đánh lừa chúng ta rằng bà đã không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng em biết không, rõ ràng bà vẫn ở đây. Tình yêu của bà ôm lấy ta hằng ngày, lời nói của bà vẫn nằm im trong kỷ niệm và chẳng ở đâu xa cả, bà vẫn nằm trong nỗi nhớ và mỉm cười với mình trong những giấc mơ.”

4. Đánh giá sách Trốn lên mái nhà để khóc

Đến một thời điểm, chúng ta sẽ đột nhiên nhớ đến những chuyện đã từng quên, nhớ đến những người đã tạm biệt; sau đó bình tĩnh nói với bản thân, cũng tốt, chính bởi những sự kiện đó, ta mới dần trở thành ta của bây giờ. Và cũng chính bởi vậy, tất thảy những nỗi buồn xuất hiện đều thật đẹp, để bạn biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có.

Nếu như trong cuốn sách đầu tay “Đi vòng thế giới vẫn quanh một người”, Lam vỗ về chênh vênh trong lòng bạn bằng những vần thơ dịu dàng, thì đến “Trốn lên mái nhà để khóc” Lam sẽ tiếp thêm cho bạn can đảm để đối mặt với những tổn thương của mình, khiến bạn vững vàng và tin tưởng vào những điều mà bạn đã chọn.

Xuyên suốt 208 trang viết là những tản văn về mẹ, về bà, về gia đình và những mảnh kí ức còn đó của tuổi thơ. Từng trang sách, từng mẩu chuyện trong “Trốn lên mái nhà để khóc” tựa như một cuộn phim tua chậm, phía sau thước phim ấy là những câu chuyện mà Lam đã cất giấu ở một góc trời bao lâu nay, Lam sẽ đưa bạn về một vùng trời ký ức bình yên mà hồi ấy còn hồn nhiên vô tư trong nụ cười của những đứa trẻ.

Trái tim bạn, sẽ một lần nữa rung lên như những bản nhạc qua từng câu chữ, từng nhịp thơ mà Lam gửi gắm qua những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và cả buồn tủi…

Nếu bạn không biết phải nương mình vào đâu sau những bộn bề thì cuốn sách này của Lam tựa như một mái nhà đầy sao để bạn nép vào. Nơi kí ức được lưu giữ một khoảng trời riêng, nơi còn đó mùi hương của bà và hình ảnh của ông vẫn vẹn nguyên dù tháng năm có trôi đi. Nơi bạn có thể thoải mái thả trôi cảm xúc của mình mà chẳng cần gồng mình lên với những suy nghĩ của những người ngoài kia.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Trốn lên mái nhà để khóc

Tóm tắt & Review sách Trốn lên mái nhà để khóc – Lam

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 1 Average: 5]
Cảm nghĩ của bạn

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

error: Content is protected !!!
Exit mobile version