Tóm tắt & Review sách Tôi và nỗi buồn không muốn làm khổ nhau nữa – Phiêu
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
Tác giả Phiêu là một diễn viên tại Nhà hát Kịch Việt Nam, đồng thời là một content creator trên YouTube, Spotify, và sở hữu kênh TikTok “PHIÊU nói NHIỀU” có hơn hai trăm nghìn followers. Với hơn một trăm số radio trên kênh TikTok, tác giả đã chia sẻ và đồng hành cùng rất nhiều bạn trẻ nhẹ nhàng trải qua những ngày khi mà nỗi cô đơn bủa vây.
2. Giới thiệu tác phẩm
Cuốn sách gồm những lá thư có nội dung ngắn đồng hành cùng bạn trên hành trình thấu hiểu cảm xúc của chính mình.
3. Tóm tắt nội dung sách Tôi và nỗi buồn không muốn làm khổ nhau nữa
Bức thư số 27
Tính sát thương của sự im lặng lớn đến mức nào?
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Tôi có hỏi một cô bạn:
Dạo này đi pub hơi nhiều đấy, sẵn sàng quên bạn cũ để tìm đối tác mới rồi à?
Cô bạn trả lời:
Tìm sự ồn ào thôi, về nhà với bốn bức tường trầm cảm mất!
Sự im lặng ghê gớm thế à? Và tôi đã tìm ra câu trả lời!
Cách đây ba ngày, tôi đã trở về sau một ngày dài tất bật. Dạo gần đầy, đầu óc cứ ngập tràn những bộn bề từ công việc đến tình cảm, như một căn phòng bừa bộn và bí bách, dù rất muốn dọn dẹp nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi vứt đồ đạc và lao lên giường nằm im bất động, không gian xung quanh im lặng không một tiếng động. Bỗng dưng, tôi tự hỏi bản thân mình: “Đã bao lâu rồi tôi chưa khóc, hay cứ thử khóc xem có đỡ bức bối không?”
Nhưng năm phút, mười phút, ba mươi phút trôi qua… mọi chuyện đã xảy ra như thước phim tua đi tua lại trong bóng tối, sự im lặng vẫn bao trùm mà tôi không rặn ra nổi một giọt nước mắt nào. Cảm giác bất lực bóp nghẹt không gian xung quanh căn phòng, bên tai chỉ có tiếng white noise và giờ nó như một phương pháp tra tấn dành cho trí não vậy. Tôi chạy nhanh khỏi phòng bật vòi sen xả nước, lắng nghe tiếng nước chảy và tâm trí dịu lại. Nếu tôi mở một bài hát ngay từ đầu, có lẽ tâm trí đã không bị tra tấn kinh khủng như vậy.
Sự yên tĩnh sau những ồn ào sẽ có ích khi chúng ta thật sự được thư giãn và không còn bị chi phối bởi bất kỳ điều gì, nhưng sự lặng im khi cảm thấy chỉ có một mình lại có thể mang sát thương khủng khiếp vào tâm lý.
Trong lúc bản thân đang đau khổ mà các bài nhạc của Mr. Siro vô tình được bật lên thì biết đâu cũng là một sự an ủi cần thiết rồi, ít nhất mình sẽ có thể khóc và coi như có người hiểu mình, có người bên cạnh mình.
Còn hơn để bản thân bị sự im lặng nuốt trọn!
Bức thư số 5
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Tình yêu trong giai đoạn bản thân vẫn đang bấp bênh, đã không ít lần chúng ta làm cho đối phương bất ngờ bởi những quyết định trong phút chốc.
Có lúc quyết định đúng và đương nhiên cũng có những lúc chẳng ra làm sao cả. Bởi vì ta chưa đủ kinh nghiệm để đưa ra những quyết định chính xác, bởi vì ta chưa đủ điềm tĩnh để nhận định kỹ càng, bởi vì ta chẳng có gì nhiều để so đo, tính toán thiệt hơn, bởi vì tất cả những gì ta có chỉ là sự liều lĩnh và một tuổi trẻ cuồng nhiệt. Ta lao vào những mục tiêu của hiện tại như gã thợ săn non dại chưa từng một lần ra thực địa, chỉ nhìn thấy những con mồi hớ hênh chứ chẳng thấy thú dữ cũng đang rình rập cùng những cái bẫy từ những gã thợ săn lão luyện. Cứ thế ta ứng phó với những bất ngờ liên tiếp xảy ra, ta đưa ra hàng tá những quyết định không chỉ tác động đến riêng bản thân mình.
Rồi sẽ đến lúc, ta sẽ chẳng còn phiêu lưu nữa, sẽ đến lúc ta lặng lại như mặt sông mùa hè êm ả, từ tốn chảy…
Hy vọng rằng, ai đó vẫn ở đây!
Bức thư số 6
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Thế nào là sự phản bội?
Là khi mình nhận ra niềm tin đã trao sai người? Là khi mình trao đi sự chân thành và nhận lại chỉ là những lừa dối? Là lúc mọi thứ vỡ lẽ, để rồi mình nhận ra trong tất cả câu chuyện, bản thân chỉ là kẻ bị lợi dụng?
Họ có yêu quý mình không? – Có!
Họ có quan tâm đến mình không? – Có!
Họ có thật lòng không? – Có thể!
Nhưng họ yêu quý bản thân họ nhiều hơn, họ sẵn sàng đánh đổi mọi giá trị tốt đẹp cả hai bên đã cùng xây dựng để tìm kiếm lợi ích riêng cho bản thân họ. Vậy thì họ cũng đâu có sai, ai cũng luôn muốn những điều tốt đẹp đến với bản thân và gia đình mình. Chúng ta bươn chải, lao tâm khổ tứ, vật lộn với cuộc đời cuối cùng chẳng phải vì muốn chính mình và những người thân yêu được sống thoải mái hay sao?
Có hàng trăm cách thức để làm những điều bản thân mình mong muốn, và luôn tồn tại ít nhất một cách để ta không dẫm đạp lên sự chân thành của người khác.
Nếu có thể, xin chúng ta hãy cố gắng chọn thật kỹ càng, cố gắng tìm ra cách thức đó và để dành lại cho cuộc đời sự tử tế!
Bức thư số 7
Hà Nội,
Có những ngày chẳng muốn làm gì cả! Không phải vì lười, không phải vì chán, không hẳn là vì mệt mỏi mà đơn giản là vì ta chẳng tìm thấy chút gì thú vị trong những thứ đang diễn ra.
Việc chúng ta cứ tự ép bản thân mình phải lạc quan thật sự rất khó! Dù có yêu những gì đang làm đến mấy thì cũng sẽ có một lúc nào đó tình thần ta phản kháng lại và mọi thứ trở nên bão hoà, vì hình như ta đã phải cố gồng lên trong thời gian quá lâu.
Nhưng ngoài tinh thần thì ta còn có gì nữa đâu, phải không những người anh, em đang cùng trong giai đoạn bấp bênh của sự nghiệp?
Tinh thần là cái vốn lớn nhất, vì vậy khi thiếu nó, ta cũng chẳng thể xoay sở để tìm ra cách khiến mình thoát khỏi trạng thái rệu rã.
Vậy làm sao để giữ cho tinh thần luôn vững vàng và ổn định đây?
Bức thư số 8
Hà Nội, tháng Tư đã qua…
Dạo gần đây mọi thứ lạ lắm! Đến mùa hè của Hà Nội cũng trở nên khác thường!
Vẫn những cơn mưa đầu mùa, nhưng thay vì ào ạt thì mưa lại chọn cách xuất hiện như những màn sương bụi giăng đầy trời kèm theo đó là tiết trời se lạnh.
Hôm nay cũng là một ngày lạ lùng. Tự nhiên tôi cứ nằm thao thức mãi.
Đặt câu hỏi về mình, về quá khứ, về tương lai, về những gì đang dần thay đổi.
Hình như, thời điểm con người ta bước qua một giai đoạn khác của cuộc đời chính là khi ta cảm nhận mọi thứ bên ngoài lẫn bên trong đang có sự chuyển dịch. Ta như tách ra, đứng ngoài ngắm nhìn mọi thứ đã và đang vận động với một chút nuối tiếc, một chút mãn nguyện, một chút tự kiêu, một chút trống trải… và hồi hộp chờ đợi xem điều gì sẽ tới.
Rồi sau mỗi đêm, ngày mới luôn là cuộc phiêu lưu nhập vai đầy rẫy những bất ngờ. Có mệt mỏi, có đau đớn, có những giọt nước mắt nhưng cũng không thiếu những nụ cười, vinh quang và sự thú vị.
5 giờ sáng, mặt trời sắp lên, chim chóc bắt đầu cất tiếng…
Ngày mới bắt đầu.
Bức thư số 9
Hà Nội, 2 giờ 22 phút sáng, ngày… tháng… năm…
Có một câu khiến mình chạnh lòng mà vô tình mình đã đọc được hôm nay:
“Đôi khi sự cố gắng của bạn không bằng sự may mắn của người khác”.
Câu nói trên đúng quá phải không? May mắn cũng hiện diện ở nhiều hình thái và người may mắn thường cũng không nhiều, không là bao so với số đông những người còn lại – là chúng ta. Chúng ta như những kẻ vác nặng, đi ngược chiều gió về miền đất hứa, chỉ cần một phút giây sơ xuất là sẽ đổ gục hoặc bị cuốn phăng đi. Trong khi đó thì “họ” – những người may mắn – đã luôn có sẵn đôi cánh giúp họ bay lượn đến bất cứ nơi nào họ mong muốn. Điều đáng nói ở đây là không ai sai cả, dù là “chúng ta” hay “họ”.
Nếu cuộc đời này như một game nhập vai thì chẳng phải điểm hay nhất luôn là việc vượt qua các nhiệm vụ từ dễ đến khó, sau đó nhận thêm kinh nghiệm và trang bị cho các màn tiếp theo hay sao?
Và nếu họ chỉ đơn thuần bằng lòng với những gì họ có, vậy thì có lẽ họ đã “skip” (bỏ qua) mất phần thú vị nhất rồi!
Đã mất công chơi game thì ta nên chơi một cách cẩn thận, nhỉ?
4. Đánh giá sách Tôi và nỗi buồn không muốn làm khổ nhau nữa
Nay Hà Nội vừa mưa vừa ẩm, mình ghét cái thời tiết này ghê, nê cầm quyển này nhảy tót lên giường nằm đọc rồi chụp ảnh đăng mạng xã hội. Bìa cũng khá đẹp, tên thì theo mô típ hơi cũ, nội dung thì tằng tằng (không gợi được nhiều cảm xúc lắm, cảm giác hơi cũ nữa). Nói chung là chắc mọi người đọc phần tóm tắt cũng quyết định có mua không rồi ha.
Gấp lại cuốn sách, mong rằng giữa cuộc đời vội vã này vẫn có người sẵn sàng đồng hành, sẻ chia những buồn vui cùng bạn.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Tôi và nỗi buồn không muốn làm khổ nhau nữa – Phiêu