Tóm tắt & Review sách thơ Sao em buồn đến thế – Trịnh Nam Trân, Kỳ Anh Trần

0
268

Tóm tắt & Review sách thơ Sao em buồn đến thế – Trịnh Nam Trân, Kỳ Anh Trần

1. Giới thiệu tác giả

Kỳ Anh là một nhiếp ảnh gia được biết đến với hàng loạt những bộ ảnh thời trang, bìa báo cũng như những lần cộng tác với các tên tuổi lớn như Hồ Ngọc Hà, Bích Phương, Quang Đại, Chi Pu, Châu Bùi, Decao, Helly Tống…

Trịnh Nam Trân – một cô gái đang làm việc trong lĩnh vực quảng cáo nhưng lại khiến nhiều người xuyến xao bởi hình ảnh đúng chuẩn “nàng thơ” cùng những bài chia sẻ về sách, về thơ trên Instagram của mình. Trịnh Nam Trân là một cô gái trẻ đang chơi đùa và thử sức mình với văn học, cô chưa bao giờ tự nhận mình là một nhà thơ, nhưng những vần thơ của cô: những mềm mại dịu dàng, những mãnh liệt tiềm tàng. Cô đã có một số tác phẩm gây ấn tượng với người đọc như “Em đang giấu gì vậy, cho tôi xem được không?” hay “Năm thương tháng nhớ không ngày gửi đi”.

2. Giới thiệu tác phẩm

“Sao em buồn đến thế?” là tập sách – ảnh đánh dấu sự kếp hợp trở lại của Trịnh Nam Trân – Kỳ Anh Trần – chàng nhiếp ảnh và nàng thơ, như là sinh ra dành cho nhau. Nếu thơ của Nam Trân đẹp và buồn, thì ảnh của Kỳ Anh Trần luôn có hồn, thơ mộng, đẹp như những thước phim.

Xuyên suốt cuốn sách là mạch cảm xúc của tình yêu ngọt ngào, xen lẫn một chút hờn giận, một chút buồn bã, nhưng hơn cả là niềm tin và sự cầu chúc cho người mình yêu thương được hạnh phúc, dẫu không thể bên nhau.

3. Tóm tắt nội dung sách thơ Sao em buồn đến thế

Sau đây, hãy cùng mình thưởng thức những vần thơ mà bạn không nên đọc khi đang thất tình nhé. Lí do ở ngay dưới đây thôi.

“Em tiếc nuối gì
mỗi khi nhìn vào gương trong vắt
nói đây từng là khuôn mặt
nét ngài duyên dáng viền đoan trang
biển hồ đáy mắt em thênh thang
về ngày không gì ngoài ước vọng
ngẩng mặt nhìn lên, mây trắng muốt
nay em cuối mặt, tháng năm tuôn
Em tìm trong gương làn da mịn
Em tìm trong mình chiếc lá xanh
Em tiếc nuối gì ngày thanh xuân
có phải những ngày có tên anh
Nơi đây bàn tay từng năm ngón
chạm vào, thánh thót như mưa hay
những ngày mùa hè là cởi áo
mưa thu thì thào chuyện trăng sao
Em tiếc nuối gì những ngày ngày sau,
làn da, ánh mắt hay mái đầu
hay những dãi dầu và mưa nắng
trôi đi vội vã và vắng tanh.”

“Đôi vai tôi rũ mỏi
bởi lý tưởng cao vời
em dừng chân đứng lại
gánh hộ tôi nửa đời.”

“Tạm biệt anh ơi, chàng trai trẻ
Cuộc đời đâu chỉ vẻ đẹp thôi
Giá như anh đừng ôm ảo mộng
Để tan thành dòng
Để cuốn trôi
Tạm biệt anh ơi, dòng sông gọi
Ánh trăng đang soi, ngắm một người
Hoa nở cúi mặt, cười hay khóc?
Nhớ kẻ mộng mơ
Nhớ một người.”

“Cho em rời anh, buổi chiều xế
Để em ngồi yên, đợi anh về
Quãng đường xa xôi, chập choạng tối
Anh không đơn côi giữa bốn bề
Cho em ôm anh, mùa đông cuối
Khi ta lấp lánh, vàng hạt bụi
Chân mây chạm đầu, ta đổ xuống
Trong vòng tay nhau, giấc ngủ vùi.”

“Anh vẫn không biết gì cả có phải không?
Anh chẳng biết em đang cất gì trong lòng
Anh vẫn không biết nụ cười có vui không
Chẳng thể đoán được sâu nông giọt nước mắt
Không biết khi nào gọi là đúng thời khắc
Chẳng biết liệu đã bắt được nhịp tim em.”

“Tôi từng rời bỏ một người thương
Cũng có gì đâu, chuyện cũng thường!
Chỉ là… mỗi khi trời trở gió
Gió thổi vào lòng chút vấn vương.
Tôi từng đánh mất người tôi thương
Ừ thì cũng thế, cũng bình thường!
Chỉ là… khi nhìn cành rồi lá
Lá rơi vào lòng chút xót xa.
Đòi người, tôi hết một phần ba
Há cũng gì đâu, bình thường mà!
Chỉ là… đêm về đơn gối chiếc
Lắm lúc tôi lại nhớ người ta.”

“Không ai trách em ngày hôm ấy
Gạt đổ vùng trời, từng gợn mây
Sau ngày hạ tàn, trời nắng gắt
Mưa rào đổ xuống, chuyện thường ngày
Không ai trách em chiều hôm ấy
Dẫm lên ngọn cỏ dẫm sương đêm
Con đường phía xa đang rộng mở
Thì tiếc làm chi lối mòn này!
Không ai trách em. Đây, em thấy
Chẳng một giọt buồn rớt nơi đây
Nếu có, chẳng qua do tia nắng
Rớt phải mắt cay khiến đong đầy…”

“Còn gì buồn hơn mải loanh quanh
Trong vùng ký ức giờ vắng tanh
Ảnh hình đâu rồi?
Phai đi mất
Kỷ niệm mỏng tang tựa tấm mành
Còn gì buồn hơn những bước nhanh
Qua ngày hè muộn, mắt trong xanh
Lướt vội qua nhau rồi đánh rớt
Duyên nợ nợ duyên âu cũng đành!”

“Ái Tình kẻ có người không
nhưng Cô Đơn có trong lòng nhân gian
Ghen Tuông có lúc ta/ nàng
nhưng Nông Cạn đủ cho chàng và ta
Viên Mãn là thứ xa hoa
Tham Lam là thứ cha con truyền đời
Thảnh Thơi ở tận trên trời
Lo Toan là thứ cả đời mang theo
Hạnh Phúc như mảnh trăng treo
đến khi nằm xuống mới mang theo cùng
Nói nhiều, nói đến vỡ tung
Nhưng phải đến bước đường cùng mới nghe..”

“ngây thơ tìm đầu bây giờ.
khi em đã đến ở nhờ tim ta
bình yên là thứ xa hoa
khi va ánh mắt, phong ba cuộn trào
nắng lui, nhường bước mưa rào
giọt thương, giọt nhớ thấm vào thịt da
tâm hồn lạc mất lối ra
sa vào trận địa hoan ca ái tình
Mặt Tròi mất dấu bình minh
như tôi đã mất đời mình vì em.”

“Loài người là khối lung tung!
Thôi mời anh cạn rượu nồng cùng em
Ngoài trời mưa đấy, anh xem!
Nhá nhem như thể khát thèm vực sâu
Đây, thôi anh cứ gục đầu
chỉ cần nói chuyện mai sau vui buồn
Nồng nàn từng giọt rơi tuôn
Rượu đây, mắt đó, buông mình, say sưa
Anh đã buồn hết hay chưa?
Hay vui đến nỗi anh chưa muốn về
Anh đang tỉnh hay say mê?
Siết tay, môi chạm. Lối về, là em?”

“Tháng ngày nên thơ và mệt mỏi
Mình anh chống chọi với chính mình
Hình như anh đang đi lạc lối
Mà ngỡ mây trời, lãng đãng trôi
Tháng ngày mơ mộng và lẻ loi
Anh nghĩ mình đang dần già cỗi
Dẫu rằng tóc xanh còn thấm đẫm
Hy vọng và cả nét tinh khôi
Tháng ngày, ngày tháng, chầm chậm trôi
Sao anh thấy mình như mục rữa
Niềm vui, nỗi buồn, đều một nửa
Để lại khoảng trống tựa nghìn thu
Tháng ngày anh đau cả lúc ngủ
Tỉnh giấc cạnh mình tấm thân ai
Nhìn về ngày mai anh bật khóc
Ngóng về ngày cũ anh thở dài.”

“Tôi ngỡ mình đã gặp Thượng Đế
Nhưng Ác Quỷ để em đến gần
Chẳng chút phân vân em đạp đổ
Đất Thánh đền thiêng nát trăm lần
Trong đôi mắt em, ôi Hỏa Ngục!
Vai mềm bén ngót lưỡi tử thần
Chém tôi trăm nhát máu tuôn đỏ
Mà như cứu rỗi bởi thánh thần
Em giấu linh hồn tôi trong áo
Cạnh trái tim hay cạnh xác thân?
Em mang Thượng Đế tôi đem cất
Trong hoan lạc hay cỗi trong ngần?
Bởi cửa vườn hoa nay đã mở
Tôi trở lại tôi – kẻ phàm trần
Thiên Đàng là cõi em đượm mật
Thượng Đế là em phơi lưng trần.”

4. Cảm nhận và đánh giá sách thơ Sao em buồn đến thế

Đọc “Sao em buồn đến thế?” rồi mới hiểu bản thân đã bỏ lỡ những gì, suy cho cùng con người có bao tuổi đi chăng nữa vẫn là trẻ dại trong tình yêu. Luôn là tổn thương rồi mới hiểu được cách đối xử với tình cảm một cách đúng đắn. Sao em buồn đến thế, một cuốn thơ buồn để bạn thêm trân trọng tình yêu, dù nó chỉ còn tồn tại trong quá khứ, hay đang ở hiện tại với rất nhiều băn khoăn!

Đọc thơ Trịnh Nam Trân, độc giả như lạc vào một thế giới của thứ ngôn ngữ diệu kì và đẹp đẽ nhất. Nó vừa bộc bạch vừa ẩn chứa tình cảm khát khao; vừa rõ ràng, công khai vừa mang tính biểu tượng để mỗi người có thể tìm được đoạn kết riêng cho mỗi cuộc tình, như là sau tháng ngày không biết sao mình buồn đến thế bỗng lấp lánh một chồi xanh của hi vọng, thiết tha. Sẽ nhận ra người mình cần trong cuộc đời, phải đi một đoạn đường dài mới có thể gặp gỡ; sẽ gặp khó khăn, sẽ phải chôn giấu tủi hơn, nhưng sau cùng là hạnh phúc thì chờ đợi bao lâu cũng là xứng đáng phải không?

Gấp lại cuốn sách, tặng bạn một chiếc ôm ấm áp và một nụ hôn ngọt ngào, mong bạn rạng rỡ và lấp lánh giữa những ngày mùa xuân ngọt ngào.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Sao em buồn đến thế

Tóm tắt & Review sách thơ Sao em buồn đến thế – Trịnh Nam Trân, Kỳ Anh Trần

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 2 Average: 5]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây