Tóm tắt & Review sách Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời – Nguyễn Thiên Ngân

0
796

Tóm tắt & Review sách Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời – Nguyễn Thiên Ngân

1. Giới thiệu tác giả

Nguyễn Thiên Ngân là một nữ tác giả khá trẻ, cô tốt nghiệp khoa văn học và ngôn ngữ – trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn Tp.HCM. Cô sinh ra tại Buôn Mê Thuật và từ khi còn là học sinh tại Đắc Lắc, Thiên Ngân đã đoạt giải nhất truyện ngắn cuộc thi viết chân dùng tuổi Mới lớn lần 2 (2005) của báo Mực Tím. Năm 20 tuổi Nguyễn Thiên Ngân đã có 4 cuốn sách được xuất bản: Những phố dài ướt mưa (NXB Kim Đồng), Hai chiếc xe khóa chặt vào nhau (NXB Kim Đồng), Cặp vòng mây (NXB Văn Hóa Sài Gòn) và gần đây nhất, cuối năm 2008, là Ngôi nhà mặt trời (NXB Phụ Nữ).

Cô là một người khá đa tài, ngoài các tập truyện Nguyễn Thiên Ngân còn ra mắt bạn đọc tập thơ “Mình phải sống như mùa hè năm ấy” (2012).

2. Giới thiệu tác phẩm

Điều làm cho “ÔM MỎ NEO NẰM MỘNG NHỮNG CHÂN TRỜI” trở nên đặc biệt đó là loạt tranh minh hoạ của Eric Nguyễn – nhẹ nhàng và đầy xúc cảm. Tập thơ là một quyển art book với thơ và tranh sóng đôi bên nhau theo cách dòng sông uốn quanh một vùng đồi.

Bạn có thể nhìn chúng như một bức tranh chung. Nhưng bạn cũng có thể đi lên đồi, để tìm được những khóm hoa; hoặc xuống sông để thích thú nhận ra sau đám rêu kia có biết bao loài cá. Thơ Nguyễn Thiên Ngân, dẫu ngắn hay dài, tự thân đã có “trường cảm xúc” của chính nó.

Tranh Eric nối dài những suy tưởng ấy, nhưng một buổi chiều nọ khi không màng đọc chữ nữa, bạn lật sách ra nhìn một bức tranh bất kỳ thì vẫn thấy có nhiều ý tứ tinh tế rất cần được nhận ra. Tập thơ sẽ là đồng hành thinh lặng của bạn trong những chuyến đi của mùa hè đã đến.

3. Tóm tắt nội dung sách Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời

Sau đây hãy cùng mình trích ngẫu nhiên và thưởng thức những câu chuyện từ cuốn sách nhé.

“Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui
Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát
Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời.
Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình”.

” Thường những người có trái tim tan vỡ
Trong đám đông rất ít nhận ra nhau
Sau nụ cười ấm áp trên môi họ
Là những mảnh ước mơ nát vụn, u sầu.
Họ học được cách giữ lòng thanh thản
Trước trận mưa, con nắng; lúc buồn vui
Họ tập được cách giữ hồn an tĩnh
Dẫu tha nhân sao quá dễ thay dời.
Họ cười mãi lúc nghe lời điêu trá
Tìm loay hoay trong đó chút chân thành
Họ tự nghĩ chẳng có gì vĩnh viễn
Dối lừa này rồi cũng sẽ qua nhanh.
Họ nhắm mắt để lần theo ánh sáng
Những vì sao đang tắt lịm giữa trời
Họ khép cửa để chờ nghe tiếng gõ
Hay một lời đồng vọng, dẫu xa xôi.
Thường những người có trái tim tan vỡ
Trong đám đông rất ít nhận ra nhau
Họ chẳng muốn trận buồn lây nhiễm nữa
Nên một mình đóng cửa, một mình đau.”

” Giữ em xa khỏi chúng ta.
Xa nhau em mới được là chính em”
“Ta với người ừ tri kỷ tạm
Đàn ca một chuyến, vậy rồi đi
Kẻ trú non cao nhìn gió thẳm
Người xuôi sông lớn mộng kinh kỳ.”

“Đừng đem một nửa rất gần
Đổi trao một thoáng ân cần rất xa”
“Có người chỉ chờ mình nói một câu để ở lại 
Có người chỉ chờ một lần mình dại để bỏ đi.”

“Tôi không hiểu
Khi ngoài kia gió bão
Những hàng cây cũng ngả rạp cả rồi
Khi sinh mệnh dễ tàn như bóng nến
Sao con người vẫn bền bỉ ghét nhau?”

“Yêu một người là khi
Mình rất yêu người đó
Dù có gọi bằng “nó”
Thì cũng tại mình yêu”

“Một mai mở mắt nhìn ra
Thấy sông đầy nước và hoa đầy đồng.”

“BÀI THƠ MÀ NGƯỜI ĐÀNG HOÀNG KHÔNG THÍCH.
Rồi cũng đến.
Cái mùa mình cất gánh
Những âu lo cho gió cuốn lên trời
Để dám nghĩ đến những điều vông viển
Và thả lòng theo hướng giấc mơ trôi.
Từng có lúc tưởng hoài: mình hăm mốt
Ngỡ tuổi mình ngang đến đó, rồi thôi
Có những chuyện buồn quá, bèn ngưng nhớ
Và quên luôn tuổi tác đến đâu rồi.
Từng có lúc quên mình chân sông núi
Quên lá buồm nhức nhối ở bờ xa
Ngỡ yên ổn với mảnh đời cao ốc
Bỗng đêm kia trong thang máy khóc oà.
Gửi những kẻ giận mình phiêu du quá:
Mỗi chúng ta sống nổi mấy cuộc đời?
Có những đứa xây hoài rồi cũng phá
Như dã tràng.
Nên tốt nhứt là chơi.”

“Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều
Một thứ là cái nắm tay thật chặt
Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn
Và nếu có một đồng hành dai dẳng
Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng
Những món quà không hề là tín vật
Hôn và quà đâu có nghĩa là xong.
Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
“Mình đã thua” theo cách một quý bà
Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc
Chứ không như một đứa trẻ lu loa.
Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui
Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc
Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui
Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát
Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời.
Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình.
Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được
Dù lòng ta có tha thiết thế nào
Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động
Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao.
Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt
Một người kia dù có tốt cách gì
Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn
Và mình cần phải học cách quên đi.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Một lần sai ôi mất cả thành trì
Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc
Chút sai lầm là có thể tan đi.
Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ
Bạn bè kia không máu mủ ruột rà
Nhưng họ là anh em mình có được
Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha.
Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
Bạn đổi thay là một chuyện rất thường
Ai mà chẳng có khi này khi khác
Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Chính ta nên là bạn tốt của mình
Vì những người trên đời ta yêu nhất
Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào
Thì mình cũng chả nên hùa theo nó
Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào…
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào
Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu
Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.”

“Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó
Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều
Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả
Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu.
Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó
Hẳn chúng mình đã rời khỏi giấc mơ
Hẳn sau đó mỗi người đi mỗi ngả
Chuyện hôm xưa không nhắc lại bao giờ.
Hẳn là mình đã làm sai gì đó
Giữa hai ta nay dâu bể, non ngàn
Dẫu chỉ cách một chiếc bàn dăm tấc
Mà tuyệt mù như vạn lý quan san.
Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đó
Chứ tụi mình đâu hẳn có gì sai.
Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn
Còn so đo chi kể ngắn hay dài.”

“Có khi đau đớn quen rồi
Có đau thêm nữa
Cũng đã thôi bất ngờ”

“Nếu anh thấy yêu em quá khó khăn
Em sẵn sàng nhường anh cho kẻ khác
Người nào đó, dễ yêu hơn một chút
Để anh sống cuộc đời anh thỏa thích
Chả cần lo hay gắng gỏi gì nhiều.”

“Anh đừng tin những kẻ không biết nhường nhịn ngồi phán về tình yêu
Em vẫn nghĩ trên đời này Chẳng thứ gì là sẵn.
Để có ga tàu, cần phải chặt hàng cây
Để có ngôi nhà, cần phải biết đắp xây
Để có tình yêu, cần phải biết quên mình nhiều lúc.
Đâu có trái tim nào tự run
Đâu có hạnh phúc nào tự mọc
Tìm đâu ra một tình yêu không đòi ta phải thay đổi chút gì?
Đâu có đỉnh cao nào không đánh đổi bằng gian khổ khó nguy
Đâu có con tàu nào không ra khơi
Mà biết yêu sự yên bình trong hải cảng.
Nên nếu anh thấy yêu em là quá khó,
Biển kìa anh!
Em sẽ đợi anh về.”
 
“CHO TRI KỶ
Bởi lúc trông anh ngồi giở sách 
Những ngón tay xương, cái nhíu mày 
Em hiểu vì sao còn thương vậy 
Dẫu đã qua rồi những đám say. 
Anh ngồi im ắng bên khung cửa 
Bó cúc mua lâu lặng lẽ tàn 
Tách cà phê nóng đang uống dở 
Ngoài phố mùa thu sắp sửa sang 
Anh đọc gì thế, em chẳng rõ
Vùng đất xa xôi, thế kỷ gần 
Hay trong sách có người phải khổ
Sao ngước nhìn em, dáng bâng khuâng?
Anh có thể buồn, tri kỷ ơi
Cuộc đời cơ bản rất chơi vơi
Mặc kệ ai bảo em đa cảm
Riêng em, điều đó rất con người.
Em là cốc nước trên bàn rượu
Là kẻ lặng im giữa đám đông
Là bông hoa nhỏ nơi mép phố
Bàn tay thấu hiểu để anh cầm.”

“NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP
Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp
Yêu nhất là những tấm viết vu vơ
Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi
Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ.
Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng
Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu
Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp
Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau.
Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng
Viết linh tinh trong góc quán cô đơn?
Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm
Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn.
Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự
Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng
Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa?
Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột
Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà?
Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp
Từ chốn nào xa lắc của hành tinh
Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa
Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình?
Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức
Những chân trời xa lắm ở ngoài kia
Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ
Hay những nơi mình thực đã mơ về.
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.”

“Chỉ cần em nắm tay anh
Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu”

“Ẩn sau một vết thương lành 
Là mê cung gió hay thành quách mưa?”

“Bỗng ngày nọ, người nhìn ta khẽ nói
“Những diệu kỳ nằm ở phía xa khơi!”
Chúng mình là tàu bé trong hải cảng
Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời.”

4. Cảm nhận và đánh giá sách Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời

Tập thơ có kết cấu vòng tròn khi mở đầu và kết thúc cùng một mệnh đề, dựa trên ý tưởng mô tả một hành trình nhưng không đi tìm gì cả, nó đơn giản là chuyến hải trình của cảm xúc tuổi trẻ. Những hải cảng mà con tàu của tác giả đã đi qua không chỉ có tình yêu mà còn là chuyến hành trình của cuộc sống, đã neo đậu qua nhiều hải cảng ký ức đa cung bậc, nhưng chưa có ý định sẽ dừng lại ở một nơi cố định.

Thơ của tác giả Thiên Ngân lúc nào cũng thế, kiểu có thể sẽ vang lên trong tâm trí bất cứ lúc nào. Như minh chứng cho cái câu “ở thời đại này cảm xúc của chúng ta là câu trích dẫn”. Ở hoàn cảnh này nó hoàn toàn đẹp biết bao nhiêu. Chả ai có thể miêu tả những nỗi buồn, sự chia ly và cô đơn mất mát của tuổi trẻ vừa bình dị mộc mạc vừa động lòng như Ngân.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời

Tóm tắt & Review sách Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời – Nguyễn Thiên Ngân

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 16 Average: 4.8]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây