Tóm tắt & Review sách Lạc giữa tần số không người nghe – Macmart
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
2. Giới thiệu tác phẩm
Cuốn sách phơi bày nỗi buồn, nhìn thấu được nỗi đau của nhau hệt như bao người vẫn thể hiện niềm vui vậy
3. Tóm tắt nội dung sách Lạc giữa tần số không người nghe
Tản văn số 40
Mình nhận ra bản thân không còn ghen tỵ hay tủi thân khi thấy người khác được đối xử tốt hơn mình, cũng không so sánh với người này người kia. Họ tốt xấu sao cũng được, mình được quan tâm cũng tốt mà không được cũng chẳng sao.
Họ sẽ dành mọi điều trân quý cho người khác, giống như mình cũng từng làm nhiều điều cho họ. Trong mắt, trong tim họ chỉ có người kia, còn mình không là gì cả nên cũng không đòi hỏi bản thân được đối xử như vậy. Nếu mình đối xử với họ tốt hơn thì đó là do mình tự nguyện, họ không đòi hỏi mình phải làm thế. Chỉ vì mình muốn, mình sẵn sàng trao đi dù không chắc sẽ được nhận lại.
Mình được quan tâm cũng tốt, không cũng chẳng sao. Họ tặng hoa, tặng quà thì mình đương nhiên sẽ vui. Nhưng nếu không có, mình cũng không đòi hỏi vì mình có thể tự mua, tự chăm sóc cho bản thân (dù mình là một đứa thường bỏ bê bản thân).
Ngay cả với người yêu cũng vậy. Khi người ấy làm gì đó lãng mạn, mình sẽ vui vẻ, dù đó chỉ là những hành động nhỏ. Nhưng nếu đôi lúc người ấy không tinh tế lắm hay chẳng bao giờ làm những điều ngọt ngào giống các cặp đôi trên mạng, mình cũng sẽ chỉ bỏ qua mà không cảm thấy ghen tỵ hay tủi thân một chút nào.
Có thể vì mình yêu theo kiểu lý trí và không bao giờ dồn hết tình cảm cho đối phương, hoặc vì mình hời hợt quá mức. Chủ yếu là do mình không đòi hỏi quá nhiều từ người khác. Mình cũng từng là một đứa trẻ muốn được chú ý và quan tâm, nhưng bây giờ không còn ở độ tuổi thèm được yêu thương nữa.
Mình chỉ thích ngắm nhìn mọi thứ xung quanh chứ không muốn thu hết vào trong đầu. Chẳng hy vọng họ làm gì cho mình, không mong chờ những điều (có lẽ) mình xứng đáng nhận được, cũng không tha thiết được đối xử tốt nữa.
Nếu họ trân trọng mình, mình sẽ biết ơn vì họ đã đem đến điều mình đã từng khao khát trong quá khứ, bất kể bây giờ mình có còn cần chúng hay không. Vì thỉnh thoảng mình vẫn là một đứa trẻ, vẫn thích được thỏa mãn và yêu thương.
Tản văn số 37
Mình vốn dĩ không phải kiểu người có thể quan tâm và chăm lo cho ai đó một cách trọn vẹn. Mình không đủ tinh ý để nhận ra tâm trạng của mọi người, cũng chẳng biết an ủi và thỉnh thoảng không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Đôi khi mọi người sẽ khóc, còn mình ngồi đó, chỉ biết nhìn và không thể làm gì.
Mình thấy rõ sự vô tâm của bản thân qua từng mối quan hệ. Dù đã từng tự hứa sẽ không bỏ quên ai, nhưng khi nhìn lại, mình nhận ra bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều người và quên mất họ từng là ai trong cuộc đời mình.
Người như mình không thích hợp với một mối quan hệ thân thiết lâu dài. Cùng lắm chỉ phù hợp với các mối quan hệ xã giao, thỉnh thoảng gặp nhau để nói đôi ba câu và chỉ tìm đến nhau khi cần. Ít ra như thế, mình sẽ không để lộ sự vô tâm của mình cho người khác thấy, lớp vỏ bọc “quan tâm đến tất cả mọi người” cũng sẽ không bị vạch trần.
Mình đã từng vô tình hoặc cố ý làm tổn thương mọi người xung quanh, bởi tính cách vô lo vô nghĩ. Đôi lúc mình quan tâm thái quá đến một người, đôi lúc lại xem họ như người xa lạ. Hai trạng thái, hai thái cực cứ tồn tại song song, khiến mình lúc thì thân thiết, lúc lại trở nên vô tâm.
Mình không thật sự tập trung vào một ai cả. Dù luôn nói rằng họ rất quan trọng với mình, nhưng mình biết bản thân không thật sự để ai vào lòng. Mình chỉ nói cho có, sau đó lại thờ ơ, quên mất sự tồn tại của họ.
Làm tổn thương người này, lỡ quên mất người kia, trong khi mọi người xung quanh thật sự quan tâm đến mình. Chỉ có mình là thờ ơ, vô tâm với mọi thứ, chỉ có mình chẳng chịu nhìn lại bản thân.
Tản văn số 27
Mình đã thử hút Jet vào lần đầu tập hút thuốc. Và sau nhiều lần hút, mình dần quen với gói Jet hơn là những loại thuốc khác giống như việc tự làm đau bản thân, dù đã ngừng sau một khoảng thời gian dài nhưng về sau, mình vẫn lặp lại thêm nhiều lần nữa.
Như một thói quen mình thường nghĩ về cái chết và chẳng bao giờ ngừng được. Mình không muốn tìm thứ gì đó quá mới lạ, cũng không muốn từ bỏ thói quen đã được hình thành từ lâu và hằn sâu từ thể xác đến tinh thần. Suy nghĩ về cái chết ập đến mỗi khi mình gặp vấn đề, sự tiêu cực cứ tích tụ cho đến khi biến tướng gấp bội phần. Thế là mình lại “ngựa quen đường cũ” sau một ngày tự hủy hoại bản thân như thế.
“Có thành công đâu mà sao mày cứ làm hoài thế?”
Mình cũng không biết. Bức bối, khó chịu, điên đầu – thế là mình lại tự hại bản thân thêm lần nữa. Thói quen này không bỏ được, suy nghĩ tiêu cực cứ hiện hữu trong đầu. Mình cứ mắng bản thân sống vô dụng quá, dù đã cố gắng tìm một mục tiêu và tập trung vào công việc để cho thấy bản thân vẫn hữu dụng nhưng vẫn không có gì thay đổi. Mình giậm chân tại chỗ, dường như chưa tiến thêm được bước nào, chỉ tự ảo tưởng rằng bản thân đã thay đổi rồi.
Mình cũng cố gắng thay đổi cách suy nghĩ cực đoan để có thể sống tích cực và tìm thấy niềm vui. Nhưng năng lượng của mình có hạn, cạn kiệt nhanh đến mức mình không kịp bổ sung. Mình đã quên mất cách nạp đầy năng lượng nên chỉ có thể góp nhặt từng chút một để đổ đầy “bình xăng”. Nhưng khi chiếc bình ấy nghiêng ngả và bị đổ ra ngoài, năng lượng trong mình cũng cạn kiệt theo.
Hình như năng lượng mất đi theo từng nhịp thở, bình năng lượng không đầy nổi mà lại vơi đi quá nhanh. Mình cũng không chịu được áp lực nữa. Gánh nặng sống chỉ nhỏ xíu như hạt cát dưới chân, giẫm vào là chẳng thấy đâu nữa. Nhưng chúng cứ tích tụ dần trên vai làm mình mệt mỏi và đau đớn đến mức chẳng thể nào ngừng suy nghĩ quẩn quanh được.
Mình cứ đâm đầu vào thói quen cũ, tìm đến cơn đau và mệt mỏi đến mức chỉ muốn kết thúc tất cả. Nhưng đến cuối cùng, mình vẫn tiếp tục sống.
4. Đánh giá sách Lạc giữa tần số không người nghe
Một cuốn sách mà khi mình chia sẻ những trích dẫn đã rất nhiều bạn bình luận rằng nội dung tiêu cực quá, những người trầm cảm đọc chắc sẽ không chịu nổi mất.
Nhưng với mình, một người đã trải qua một giai đoạn trầm cảm không nhẹ, thì nội dung cuốn sách này khiến mình được đồng cảm rất nhiều. Nó hiểu được cảm giác của mình khi ấy, mình thấy được chính mình của khoảng thời gian tồi tệ trong cuốn sách này. Mình thích nó, thích những câu chữ, suy nghĩ cuốn sách này mang đến.
Đây cũng là lí do mình chỉ chía sẻ đến các bạn ba mẩu tản văn nhỏ, nếu bạn thấy nội dung phù hợp với mình, hãy tìm đọc cuốn sách nhé!
Gấp lại cuốn sách, trầm cảm thực sự rất đáng sợ. Mình mong rằng những bạn đang mắc bệnh rối loạn cảm xúc này sẽ tìm được thứ ánh sáng giúp bạn vượt qua nó.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review sách Lạc giữa tần số không người nghe – Macmart