Tóm tắt & Review sách Hôm nay em có ổn không? – Hall of Dreamers

0
279

Tóm tắt & Review sách Hôm nay em có ổn không? – Hall of Dreamers

1. Giới thiệu tác giả

Hall of Dreamers được thành lập vào một buổi tối tháng Bảy năm 2017 với mong muốn là nơi kết nối của những người yêu viết lách và chia sẻ về nghệ thuật.

Ở HOD, hai thứ được đề cao nhất là tính tự do trong sáng tác và tự do trong cách suy nghĩ của người viết.

2. Giới thiệu tác phẩm

“Hôm nay em có ổn không?” giống như một con đường mà em đi mãi. Trên con đường này, em sẽ gặp những người giống mình với những câu chuyện cũng giống mình. Em sẽ gặp những người khác mình với câu chuyện xa lạ khỏi em.

3. Tóm tắt nội dung sách Hôm nay em có ổn không?

Đêm muộn và những dấu hỏi

Đã đi qua khung giờ anh thường ngủ, thức trễ tuy có ảnh hưởng đến công việc ngày mai, nhưng vì đã chuẩn bị cả, anh cũng không thấy phiền nhiễu gì.

Đêm muộn được ở một mình là chuyện hiếm khi, mọi người đã ngủ. Ngoài kia, những ô đèn đường nhuộm vàng một nửa, một nửa là thứ banner phát sáng đến từ trụ sở ngân hàng, từ quán ăn đêm, tiệm game và cả hàng tạp hóa.

Thời tiết ở trên đây dạo này không tốt lắm, nắng nóng khiến anh ngại ra đường, cảm tưởng mình sẽ hóa thành cây đuốc khô giữa những tia nắng nhảy xung quanh. Dù thế, ở nhà cũng không khá hơn.

Hôm nay có người bạn cũ hỏi anh về chuyện tình của họ. Đôi lúc anh cười nhạt, vì cảm tưởng vẫn giống như ngày xưa, mình trả lời những câu hỏi một cách thoải mái và tưởng rằng nó sẽ có ích cho người khác. Nhưng giờ thì thôi, anh ngại phát biểu hơn đôi phần.

HÃY THA THỨ cho em

Chuyện gì qua rồi cũng phải cho qua thôi. Mỗi ngày em phải tự dặn lòng là không nên nhớ chuyện đã qua, để tâm trí bận rộn cho ngày mới, việc mới. Nhưng nếu sợi tơ vương dễ đứt đến thế thì người ta đâu cần phải đau lòng. Sống với những ngày thiếu mất những gì quen thuộc, tập làm mấy chuyện bình thường không làm.

Mấy chiếc lá đã thôi bay vào, cửa sổ vẫn đóng với giấc ngủ dài đến trưa. Mấy quyển sách bắt đầu chật chội trên ngăn tủ, sờn mốc và cũ kĩ như trái tim của chủ nó. Em bắt đầu nghĩ về ngày mai, không biết mây có còn vờn nắng treo trước nhà, hay bay đi như chưa bao giờ mây đến.

Em cũng không biết rằng liệu ngày mai mình đã quên anh chưa, chắc là sẽ bớt nhớ anh một chút. Bồ câu có còn đậu rợp trước ban công nhà em hay không, hay cũng vội chán rồi bỏ đi mất. Em thấy mình thật nực cười, chỉ là không còn ở bên anh, em thấy như mọi thứ khác cũng rời bỏ mình vậy.

Biết đâu một chiêu tàn, em thấy anh chạy ngược về. Em sẽ thấy ánh mắt anh buồn hay vui, anh ốm hơn hay vẫn vậy.

Có ai gọi điện cho anh hỏi về em không ? Tin nhắn đó em không bao giờ gửi. Bởi hôm đi phỏng vấn em mới nhớ lúc còn quen nhau, em điền anh vào mục người bạn tin tưởng. Mấy người phỏng vấn chung nói là sẽ điện về hỏi, lúc đó em nhớ đến anh. Người nói về em như thế nào, với giọng trầm buồn của ngày đã qua, hay vẻ thản nhiên của người dưng không nhớ.

Em dạo gần đây dở hơi hơn hẳn. Ngày nào cũng nghĩ rằng nếu gặp lại anh thì sẽ nũng nịu, giận dỗi và huyện thuyên về ngày mỏi mệt, đồng thời lúc đó em cũng nghĩ rằng biết đâu mai mở mắt ra chỉ còn hình bóng của một người nào em không nhớ, hay nhớ cũng không đem lại sự buồn rầu. Mấy tấm ảnh mình chụp chung vẫn trong chiếc khung gỗ đặt trên bàn đầy vệt thuốc lá cháy, nụ cười của hạnh phúc viên mãn vẫn còn nguyên.

Rồi sau này em có thay bàn thì sẽ không còn mấy vệt thuốc lá của anh. Em có thay khung thì sẽ không còn ảnh của anh. Em có thay khăn thì cũng đem cất đi bàn chải của anh. Và nếu em có thay lòng, thì sẽ không còn nhớ anh.

Mưa rồi cũng phải tạnh, buồn rồi cũng phải vơi. Em sẽ cất đi nỗi nhớ anh, chỉ mong nếu anh có biết cũng đừng trách em.

Như cách chậu hoa lan dạ hương tím trên bậu cửa muốn nói. “Hãy tha thứ cho em” – vì đã nhớ, và cũng vì đã quên.

Một ngày giữa tháng 2

Tôi không còn nhớ rõ đã có bao mùa nhớ đi qua bên cửa sổ, khi mà tôi vẫn còn mải mê ngồi nép mình yên nghe từng tiếng đập thổn thức hối hả của thời gian. Những ngày mà chỉ biết thẫn thờ ngó nắng ngoài hiên xiên qua ô cửa đã lấm tấm bụi mờ. Chờ trông tia sáng gắt gao của ánh mặt trời hâm nóng từng mảng không gian nơi căn phòng hoang vắng, vốn dĩ đã lạnh tanh hơi người, thiếu mất tiếng cười và ngỡ đã phôi phai cả những điều thân thuộc xưa cũ.

Những ngày tiếc nhớ đó tôi tưởng rằng nó đã chịu ngủ say, yên bình trên những thảm cỏ xanh ngát và dưới bầu trời thanh thản vào một ngày cũ mèm của một vài năm về trước.

Nhưng không, nó là đứa trẻ ngang ngược không chịu lùi bước nhường chỗ cho nỗi niềm quên lãng. Cứ kiên trì gõ cửa lòng mình nghẹn ngào vào mỗi buổi sáng tinh mơ, để thức giấc với đôi mắt ướt và trái tim chưa bao giờ thôi ngừng đổ vỡ.

Suốt một chuỗi ê a những chiều cuối tuần. Tôi khép cửa kéo rèm. Để mặc mình trôi hở hàng trong thứ âm nhạc buồn thương thê thiết của tuổi trẻ. Tôi nghe mãi một bài hát, ngân nga giai điệu của Ultraviolence với âm sắc tuyệt vọng, tối giản, thô ráp và đơn điệu bằng chất giọng ơ hờ của mình. Rồi thu người ngồi bó gối ở một góc phòng. Nhắm mắt. Đặt tay. Thở dài. À thì ra, có đôi lúc sự đổ vỡ cũng trở thành bạo lực. Nó đấm mạnh vào ngực bạn liên hồi, gây ra muôn vàn những tổn thương không ai thấy được. Chỉ có bản thân mình là cảm nhận được nó vẫn hằng ngày sưng tấy nhói đau.

Người ta bảo với nhau rằng chuyện gì cũng vậy, chỉ đến khi tuyệt vọng nhất chúng ta mới học được cách để buông bỏ. Tôi đã không tuyệt vọng, cũng không hề tiếc nuối.

Tôi chỉ còn nhớ thương.

Và vì nhớ thương mà thành ra cố ý giữ lại một phần nhỏ, riêng tư cho mình. Tôi giao phó tất cả lại cho một cô gái ưa kỷ niệm, giống tôi nhưng trẻ con và ít nét buồn vương hơn. Cô đã mang chúng đi giấu đầy trong những giấc mơ dại. Đóng cửa cài then. Giữ lại chỉ toàn là tha thiết. Là nỗi nhớ. Là vụn vỡ. Là thuở thiếu thời đã từ lâu ngắt đoạn ngập ngừng trong từng nhịp thở, chỉ còn chờ ngày cất lại buông tay.

Hôm nay là một ngày trời đổ nắng oi ả giữa tháng Hai.

Tôi mở toang cửa sổ, ngồi tựa nắng chiều thầm ngân nga câu hát: “Có lúc nằm dài ngó lên trời, kia mây ơi làm sao ta với? Nếu bùi ngùi cũng qua một ngày thôi đâu cần học đắm say

4. Đánh giá sách Hôm nay em có ổn không?

Cuốn sách này giống như một con đường mà em đi mãi. Trên con đường này, em sẽ gặp những người giống mình với những câu chuyện cũng giống mình. Em sẽ gặp những người khác mình với câu chuyện xa lạ khỏi em. Nhưng trên hết, đâu đó, em sẽ gặp chính mình, đứng nơi đó có thể khóc, có thể cười, có thể đau lòng mà gấp sách lại. Đợi một ngày đủ can đảm để mở ra. Không như tiểu thuyết trinh thám, một quyển tản văn hay là quyển bắt em phải dừng lại trên từng trang giấy, gấp sách lại ở từng mẩu chuyện, bởi con tim bỗng đau một chút, bởi quá khứ bỗng sống động một chút.

“Thượng đế bảo tất cả chúng ta ngay từ đầu đều là những đứa trẻ cô đơn. Người ban phép thử để mỗi người vô tình gặp được nhau giữa triệu người lang thang ngoài phố. Cùng nắm tay nhau đi một đoạn đường ngắn hạn. trao cho nhau đôi bàn tau ấp má giữa ngày đông. Ôm lấy nhau qua cơ bão giông lạnh thốc ngược lòng”.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Hôm nay em có ổn không

Tóm tắt & Review sách Hôm nay em có ổn không? – Hall of Dreamers

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 1 Average: 5]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây