Tóm tắt & Review sách Em – Liêu Hà Trinh

0
838

Tóm tắt & Review sách Em – Liêu Hà Trinh

1. Giới thiệu tác giả

Liêu Hà Trinh là một trong những nữ MC quen thuộc trên truyền hình hiện nay, cô được nhiều khán giả truyền hình biết đến qua các chương trình truyền hình. Không chỉ vậy, Hà Trinh còn thể hiện sự đa tài của mình qua việc viết lách. Nhắc đến sách của Liêu Hà Trinh ta phải kể đến: Tự tình lúc 0 giờ, Nợ nhau lời tạm biệt – Căn hộ 0-1-ai, Cúc họa mi và Em.

2. Giới thiệu tác phẩm

“Em”- không hề có giới hạn cho ai và không ai. “Em” dành cho tất cả những cô gái trên thế giới này, qua lăng kính phản chiếu EM – ME (Tôi), khắc nghiệt nhưng cũng đầy trìu mến chứa đựng trong cuốn sách của Liêu Hà Trinh – đều có thể từ từ cảm nhận, thấu hiểu và soi tỏ chính bản thân mình nhiều hơn. Bởi trong “Em” – Liêu Hà Trinh sẽ dẫn dắt bạn cởi bỏ những bí mật giấu kín, bóc tách những gai góc đơn độc, lắng nghe những rung động mạnh mẽ trong tim mình bằng cách chậm chậm chạm tới và sẻ chia.

3. Tóm tắt nội dung sách “Em”

Dưới đây là những trích dẫn mình lựa chọn ngẫu nhiên trong cuốn sách để mọi người cùng tham khảo.

“Thế giới đáng sợ quá
Rồi ai đúng ai sai?
Chúng ta còn gì chứ?
Ngoài những tiếng thở dài…”

“Có những người nên nhớ
Có những thứ nên quên
Những tháng năm đã vỡ
Thì đừng cố đặt tên…”

“Thứ chúng ta sợ nhất cũng đã xảy ra rồi

Khi tất cả đã đi qua, chẳng còn gì để mất
Đó là lúc trái tim thanh thản thật
Không níu kéo gì, cũng chẳng ước mơ chi.”
“Tôi vốn dĩ đã không màng danh lợi”
Nói đùa thôi chớ ai chả cần tiền
Nhưng một thứ chúng ta thèm hơn cả
Là một người cùng vun vén bình yên.”

“Tôi không muốn mẹ tôi cả cuộc đời cơ cực
Không biết ăn ngon, quần áo đẹp là gì
Tôi không muốn cuộc đời bà chỉ quần quật cho đi
Rồi hờn tủi bởi hiếm khi nhận lại
Mua một bó hoa cũng có khi ngần ngại
Không phải tiếc tiền, bởi “dành dụm cho con”
Tôi cố gắng như thế này, để bà được cười giòn
Chỉ tay mỏi vì ẵm bồng con cháu
Dẫu tiền của tôi, là mồ hôi và máu
Chẳng sao đâu, Mẹ hãy tựa vào con.
Còn mấy năm đâu, để chữ Hiếu được tròn…”

 

“Có những thứ mình cho là ý nghĩa
Nhưng người ta xem là rác qua đường
Đừng kỳ vọng, để mình không sưng sỉa
Tập trung vào, chỉ những thứ mình thương.”

 

“Sau này em sẽ khác
Bình tĩnh đến vô tình
Đáp lại kẻ khoác lác
Bằng nụ cười khinh khinh
Rồi ai cũng sẽ lớn
Học cách đóng băng mình
Trái tim thơ ngây ấy
Chính em còn không tin.
Gió đưa hoa cúc trắng
Rơi tan tác bên đời
Hoa không hương không sắc
Nên tự mình chơi vơi
Biết hoa cần an ủi
Nên chị đã nói rằng
Hoa tự thân đã đẹp
Cần gì cậy bướm, trăng?”

 

“Ngày mai trời sẽ khác
Anh bảo có phải không
Lời hứa nào cũng nhạt
Thôi cứ giữ tấm lòng…”

 

“Ta gọi đó là ngày ngơ ngẩn gió
Dưới nắng khuya, người hỏi: “Có muộn màng…?”
Hai đất nước, phải lòng nhau đã khó
Buộc xa người, sao tránh khỏi hoang mang…”

 

“Anh ơi anh hôm nay em không khỏe
Chỗ anh thế nào? Có vui vẻ hơn chăng?
Mùa Thu đến, đường xưa còn yên ắng?
Hay trong nhau, ngời ngợp những tan tành?”

 

“Tôi muốn hỏi thế nào là vĩnh cửu?
Khi đại ngàn còn sụp đổ nữa là…
Tôi muốn hỏi thế nào là mãi mãi?
Trong chân tình, đã sẵn nụ phôi pha…”

 

“Một trái tim dung dị
Đồi tình cảm dạt dào
Một ánh mắt như sao
Đồi cả trời xanh thằm.”

 

“Nếu em đi dọc xuống cánh đồng thoai thoải…
Có tìm về được lối cũ từng yêu?
Nếu em gấp một con diều no gió
Có thả trôi những uẩn ức ít nhiều?
Nếu em bảo: “Không sao, em vẫn ổn”
Anh sẽ thôi, những thăm hỏi, mỗi ngày? Nếu em bảo: “Đi đi đừng quay lại.”
Có lẽ nào, anh đề mắt em cay?”

 

“Nếu tình cảm đổi được ra tiền bạc
Em sẽ thành tỉ phú bởi yêu anh
Rồi một sớm, bỗng chốc nghèo kiết xác
Sau một đêm khi mọi thứ tan tành…”

 

“Có như thế mà chúng ta khôn lớn
Trên đảo hoang xây dựng bởi con người
Họ cứ mặc chúng ta sợ biển cả
Cứ thế mà đành đoạn ép ra khơi.”

 

vững
Hôm nay trời không nắng
Nhưng mắt vẫn phải trong
Người không thương mình nữa
Tim vẫn phải rực hồng
Bản thân tự hạnh phúc
Mới yêu được người ta
Đừng đổ thừa nước nóng
Làm nhạt vị tách trà…”

mình đâu muốn thế này
“Mình đã nói rồi đó
Mình đầu muốn thế này
Tại người ta dồn ép
Nên mình mới ra tay”
Đó chỉ là cái cớ
Để ai đó nghĩ là
Con người bên trong họ
Chỉ là phút thoáng qua
Thiên thần hay ác quỷ
Ẩn bên trong mỗi người
Cá hai ta đều có
Đừng đổ lỗi tại đời.”

tổn thương
Ai mới là người tổn thương hơn
Người bị bỏ rơi hay người vừa rời bỏ?
Ai là người mang trái tim rất nhỏ
Nhưng thùng sâu, nên chẳng thể lấp đầy
Ai là người trả hết những nợ vây?
Để thanh thản cho chúng mình ân huệ
Đâu phải anh, phải em, hay người kể
Không cần nữa rồi, chuyện ai tổn thương hơn…”

tháng tư nào đấy
Người từ phương xa đến
Mang theo cánh anh đào
Từ Tháng Tư nào đấy
Chẳng tỏ gì hư hao.
Thành phố hồi hộp quá
Vì sắp đón người quen
Trăm mấy ngày gặp lại
Lại chung gối chung đèn…”

tham
Bởi chúng ta suy nghĩ chẳng giống nhau Nên đôi lúc chân tình soi không thấu
Bởi chúng ta bàn sân si tranh đấu
Nên giản đơn bị rơi lạc giữa đường
Bởi chúng ta không thể nghĩ rộng hơn
Nên giếng ấy, vẫn tường cao rêu phủ
Có những khi thêm hoài mà chẳng đủ
Bởi chúng ta đã quên lúc bắt đầu…”

ghen
Anh có còn yêu người ấy nữa không?
Có thăm hỏi khi Mặt Trời khuất bóng?
Có còn nhớ nhau, trong Trăng khuya vô vọng?
Có thỉnh thoàng ngượng ngùng khi suýt gọi nhầm tên?
Em cũng ước mình là một kẻ chóng quên
Để chắc chắn, một người đương thời, đã đủ. Dẫu biết vườn vẫn ươm nắng ban trưa
Ai biết khi trời mưa, có gợi mong manh cũ? Những động chạm này, thầm sánh gối chăn xưa?
Lòng cứ hỏi, gió đêm qua có hát?
Những hồ nghi loãng hương tình phai nhạt
Đến cuối cùng, anh có nghĩ hay không?”

ngừng
Trong thế giới của tiền và nhung lụa
Em nghĩ xem người ta thích điều gì?
Khi ân ái chỉ là trò tiêu khiển
Em tưởng rằng, sẽ nhận nếu cho đi?
Em vẫn nghĩ, chỉ cần mình cố gắng
Một trái tim sẽ đổi một trái tim
Em vẫn nghĩ, ờ thì, em cứ nghĩ
Mưa vẫn rơi, rồi đá núi chắc mềm?”

biết và không biết trước
Có những thứ chúng mình không biết trước Như bao giờ chim lại đậu trước nhà
Quỳnh hoa ấy đến đêm nao lại nở?
Khúc duyên này có đủ lực ngân xa?
Nhưng có thứ chúng mình toan tính được Rải trước sân đám thóc gọi sẻ về
Quỳnh hoa yến trà thơm ta vẫn mở
Kiên nhẫn chờ ân huệ nụ kiêu sa
(Mộng năm ấy cùng anh ta vẫn giữ
Chỉ là ta không hứa được thay trời
Ta chỉ biết khi tim còn nức nở
Không để người phải cô độc chơi vơi…”

đã
Đã thèm sống chậm lại
Đã thấy ngán đường trơn
Kìm bản năng hoang dại
Rũ bớt mộng thiệt hơn
Đã mơ về Mây Trắng
Đã nhớ những quà đổi
Đã thương người lam lũ
Đã bớt dùng chữ Tôi…”

xứng đáng
Chúng mình xứng đáng có hoa hồng
Dẫu rằng tối ngủ vẫn phòng không
Vẫn còn trăn trở tay gác trán
Vẫn mơ ai đó hiểu nỗi lòng…
Mỗi năm mình được có đôi ngày
Hoa thơm, rượu ngọt, áo lụa bay
Chẳng ai yêu mến nâng niu đủ
Thôi tự mình vui, cũng đủ đầy.”

tất cả và chúng ta
Hay chúng mình ngồi xuống
Lấy tập và bút ra
Ai nghĩ gì ghi xuống
Thú nhận rất thật thà…

“Em muốn được ôm ấp”
“Anh thèm nhận cảm thông”
“Anh nhớ lời đường mật”
“Em nhớ nến trong phòng”
Chúng mình thời dư giả Ai cũng có việc riêng
Ở bên nhau được mấy
Vì mãi bận kiếm tiền…
Đến ngày tình phai nhạt
Mới cay đắng nhận ra
Chúng ta có tất cả
Nhưng chỉ thiếu chúng ta…”

vỏ hạt dẻ
Khóc như một đứa trẻ
Khi chạm đến nỗi đau
Giòn như vỏ hạt dẻ
Chỉ cứng được lúc đầu
Nếu thực là mạnh mẽ
Đâu ướt gối thế này
Nếu kiên cường bất khuất
Sao cầu cạnh được say?
Con người vốn yếu đuối
Tâm hồn dễ tổn thương
Nhưng nếu không cứng cỏi
Biết đầu bị coi thường…”

ba, mẹ
Khi con ở trên những đám mây
Từ cửa kính máy bay con nghĩ
Mẹ đã thấy điều tuyệt vời này chưa nhỉ
Và ba con, đã từng hạnh phúc chưa?
Con lại nhớ về nhiều ký ức tuổi thơ
Nhà mình khó khăn, nhưng con luôn sung túc
Con chẳng có chiếc áo nào lạc cúc
Chẳng có bữa ăn nào, mà không đủ không đầy
Con lớn lên, tin thế giới ở trong tay
Bay đi khắp nơi, nếm nhiều điều lạc thú
Rồi hôm nay nhớ lại ngày xưa cũ
Mẹ và ba, có đang hạnh phúc không?
Hay lại đang chắt chiu tích từng đồng
Không dám xài hoang, đợi con lấy chồng có của…
Mẹ biết không, tương lai con sáng sủa
Được nên người, cũng là đã nhờ ai?”

hay là đến ở với em
Thú thật với anh em sợ sống một mình
Em sợ căn bếp vốn lặng thinh
Tủ lạnh chỉ toàn đồ ăn vội
Gối chăn cũng chỉ một chiếc xinh
Hay là anh đến ở với em?
Ngắm hoa Tháng Chín rụng bên thềm
Nghe mưa ôm gió mà say ngủ
Như thế biết đâu mộng sẽ êm…”

hãy khóc đi em
Cứ để cho cô ấy khóc đi
Nước mắt ấy, đã đầy từ năm tháng
Còn hơn là trái tim hoài khô cạn
Muốn gào lên mà ráo hoành nhìn đời
Cứ kệ cho cô ấy ngã chút chơi
Tự đứng dậy, mới thấy chân mình quý
Cứ để cô ấy đi, đến nơi đầy ma quỷ
Mới biết bình an, quý giá đến mức nào
Đừng cản cô ta, giành lấy những hư hao Tay rát phòng, tự ắt buông lửa xuống
Để cô ấy thất bại đi
Không việc gì phải cuống
Rồi cuối con đường, mọi thứ tự ổn thôi.”

đổi
Cậu là người đầu tiên hỏi tớ: “Có đau không?”
Bởi sự giận dữ đó, có lý do hết thảy
Tớ cậu với muôn loài vì lòng đang đổ gãy Cậu đã đến thật gần, thủ thỉ: “Có đau không?”
Cả trăm ngàn hoa bướm
Đổi một nhánh cây tùng
Có nhiều người trong mộng
Sao bằng một hình dung
Cám ơn người che chở
Cám ơn người yêu thương
Trái tim chỉ có một
Đừng chia sẻ trăm đường.”

đừng thương người đó nữa
Đừng thương người đó nữa
Người ta có thương mình?
Đừng dại khờ thế nữa
Chờ một lần nhắn tin…
Dù em có thổ lộ
Người ấy có hiểu đâu
Mà dẫu người cố hiểu
Thì vui được bao lâu?
Người muốn em hạnh phúc
Đã bên cạnh lâu rồi
Người muốn em ở đó
Đã nói rồi đấy thôi
Nhưng chỉ là im lặng
Người ta có thương mình?
Mỗi ngày lòng thêm nặng
Em vẫn còn chưa tin?”

em, sẽ xinh đẹp
Một ngày nào đó, ta chợt nhớ
Mình từng mơ được xinh đẹp thế này
Quần áo mới và phấn son rực rỡ
Dặn lòng mình không thể để mắt cay
Mỗi giây phút trong ngày ta cần nhớ
Ta thương ta là điều quý nhất đời
Đặt mơ ước vào tay người, sẽ vỡ
Đặt tay mình, đời sẽ đẹp như thơ.”

☆ Ăn những gì mình thích
Ngủ cạnh người mình yêu
Quên những điều mình ghét
Cuộc đời vậy mới chill

mây trắng sẽ về đâu
Chỉ ngồi bên nhau và im lặng được không? Xin đừng hỏi tôi “Chuyện gì không vui thế?” Chỉ ngồi bên nhau thôi, mặc kệ
Thanh thản nhìn, màu đỏ sậm, rượu vang. Ngồi cạnh nhau, nhìn tháng Bảy thênh thang
Trên công việc, là cái Tôi lơ lửng
Nhìn kẻ khóc, người cười trông hí hửng
Còn riêng mình, cười nhếch mép, kệ đời. Còn bao ngày để tiếp tục thành thơi
Và bao phút để cạnh bên thầm lặng
Bao nhiêu giây, giữ được lòng trong trắng Nghĩ cho nhau, và sống hướng về nhau. Đừng hỏi tôi, Mây Trắng sẽ về đâu
Cứ nhìn nước trong cốc trà thì biết
Đừng hỏi tôi thế nào là bất diệt
Nhìn Mây trôi, cũng tường tận cả rồi…”

đi trốn
Thế giới mà chúng ta đi trốn
Có mùi như hương gỗ mốc năm nào
Có vị của ốp la vừa rời chào
Và có màu óng ánh tựa trăng sao
Sau cánh cửa mà chúng ta đi trốn
Là nỗi buồn gấp lại trước thềm nhà
Là chậu cảnh héo giữa chừng tơi tả
Là xương rồng, nuôi mãi, chẳng ra hoa… Cần lắm chứ một ngày đêm đi trốn
Chẳng nhốn nha nhốn nháo kiều bình thường
Cần lắm chứ ngồi nhìn ra cửa sổ
Không nghĩ nhiều ngoài tên của người thương…”

Cuốn sách còn rất nhiều câu thơ hay đặc sắc, nếu yêu thích các bạn có thể tìm đọc thêm nha. Vì mấy bài về thơ lần trước được mọi người yêu thích nên lần này mình trích dẫn nhiều hơn một chút nhưng không quá nhiều để thể hiện sự tôn trọng với tác phẩm của tác giả.

4. Cảm nhận và đánh giá sách “Em”

Với những dòng tản văn sắc sảo, nội lực, những vần thơ tràn đầy nữ tính, khéo léo, tinh tế, tác giả Liêu Hà Trinh đã mang đến cho độc giả một tác phẩm tuyệt vời. Thật không ngoa khi nói cuốn sách là món quà đủ dịu dàng đủ yêu thương vỗ về mọi cảm xúc vui buồn trong cuộc sống vừa rực rỡ hân hoan, vừa mệt mỏi lạ lùng.
Cuốn sách là món quà tuyệt từ hình thức đến nội dung dành cho tất cả mọi người đặc biệt là những cô gái bước qua đoạn tình cảm sâu đậm nhưng đau đớn và thích nói về nỗi buồn, những cô gái đã lo lắng đã mắc kẹt giữa những khe hở của cuộc sống đã bất lực cô độc tới thế nhưng rồi đã trưởng thành dũng cảm sống như thế hay những cô gái những tưởng lạnh lùng như sỏi đá nhưng nội tâm cũng mỏng manh yếu mềm. Gấp lại cuốn sách, chúc bạn mùa an lành, ngày an lành và đêm an lành bên “Em”.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Em

Tóm tắt & Review sách Em – Liêu Hà Trinh
Click to rate this post!
[Total: 9 Average: 4.8]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây