Tóm tắt & Review sách Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo

0
505

Tóm tắt & Review sách Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo

1. Giới thiệu tác giả

“Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” là một tác phẩm của tác giả Lư Tư Hạo. Anh sinh năm 1991 tại thành phố Trung Gia cảng, tỉnh Giang Tô. Anh tốt nghiệp đại học Australia và hoàn thành bằng nghiên cứu sinh tại Đại học Tài chính Melbourne. Chính vì thế, những chia sẻ của anh đặc biệt sâu sắc. Anh giới thiệu rằng mình là: “ …một con cú đêm, một trái tim vọng tưởng dùng những con chữ ít ỏi thắp sáng cả vũ trụ cô đơn”.

Về sự nghiệp viết lách, năm thứ ba đại học, anh bắt đầu sự nghiệp cầm bút. Năm 2011, Lư Tư Hạo xuất bản tác phẩm đầu tay “Nghĩ quá nhiều” sau đó hai năm “Đợi đi…vết thương nào rồi cũng lành” ra đời, được đông đảo bạn đọc chào đón. Năm 2014, Lư Tư Hạo xuất bản “Nguyện có người cùng bạn phiêu du bốn bể”, tổng lượng tiêu thụ đạt hơn một triệu bản. Năm 2015, anh xuất bản tác phẩm ‘Nếu ra đi xin hãy nhắn tôi một câu”, lọt top 10 nam tác giả 9x đương đại nổi tiếng nhất. Năm 2017, cuốn sách “Bạn cũng đã đi một chặng đường xa” của Lư Tư Hạo liên tục lọt top bán chạy, đồng thời anh cũng góp mặt trong Top 3 Bảng xếp hạng các tác giả 9x nổi tiếng nhất. Một số tác phẩm của anh đã xuất bản ở nhiều nước trong đó có Việt Nam như: Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành; Dám mơ lớn, đừng hoài phí tuổi trẻ, …

2. Giới thiệu tác phẩm

Cuốn sách “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” được phát hành bản phiên âm tiếng Việt Nam vào tháng 4 năm 2018 bởi NXB Phụ Nữ và Công ty phát hành Skynovel. “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” là cuốn sách chữa lành có nội dung bao gồm những điều giản dị về thanh xuân, những tình cảm ta đã trải qua, những người mà ta đã gặp, những cảm xúc khó thể diễn tả thành lời. “Thanh xuân là một đám trẻ con ngốc nghếch chẳng biết trời cao đất dày cứ thế liều mạng xông lên rồi vấp ngã. Thanh xuân là dù thừa biết câu thoại tiếp theo, ta vẫn sẽ không khỏi cảm động. Thanh xuân là ngay khi bạn gần như đã cạn kiệt dũng khí, lại có người nói với bạn rằng đừng kiệt dũng khí, lại có người nói với bạn rằng đừng sợ, cứ xông về phía trước. ” “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” của tác giả Lư Tư Hạo sẽ là người đồng hành với thanh xuân của bạn.

3. Mục lục

  • Hãy tin rằng ngày mai sẽ đến
  • Tuổi xuân ai cũng có một ngã rẽ
  • Những hồi ức có liên quan ấy, tôi gọi tất cả là ‘ngày xưa’
  • Gửi thời thanh xuân không ngừng dằn vặt, không thể an ổn của chúng ta
  • Nghĩ quá nhiều về chuyện xưa , sẽ dễ đắm chìm trong quá khứ

4. Tóm tắt nội dung Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành

Cuốn sách “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” được chia làm nhiều chủ đề nhỏ với nội dung xoay quanh những điều giản dị mà thân thuộc với thanh xuân như: ước mơ, cô đơn, tình cảm,… Vì gồm nhiều chủ đề nên mình xin phép chỉ tóm tắt những chủ đề tiêu biểu nhất.

Hãy tin rằng ngày mai sẽ đến

Thanh xuân ai mà chẳng đã từng bước trên ngã rẽ chẳng nhìn thấy tương lai nhưng chẳng phải ai cũng biết mình nên làm gì và đi hướng nào. Bạn khoan bế tắc hay hoang mang vì không chỉ bạn mà rất nhiều nhiều đều như vậy. Để vượt qua lớp thời gian mù mịt ấy trước hết bạn phải tin rằng ngày mai sẽ đến dù bạn đang một mình bước trên con phố chẳng hề thân quen nơi đất khách quê người hay đang vui cười bên bạn bè mà bất giác vụt qua một thoáng cô đơn, cho dù lúc này bạn đang hoang mang trông về tương lai vô định, đang nỗ lực theo đuổi ước mơ nhưng không thể rút ngắn thời gian hay đang dần dần chẳng còn tìm thấy ước mơ của mình nữa thậm chí là yêu thầm một người dũng cảm bày tỏ với người ta cuối cùng hai người chẳng còn có thể làm bạn hay một mối tình mà mình vô cũng coi cũng cũng đã kết thúc.

Tiếp đó hãy tin rằng mọi chuyện đều sẽ qua đi, chăm sóc bản thân tốt để gặp mình khi hạnh phúc trong trạng thái hoàn hảo nhất. Sau cùng tác giả muốn gửi gắm đến độc giả rằng: “Có thể sau cùng, bạn sẽ chẳng thể đi vòng quanh thế giới, cũng đâu có sao, bởi bạn đã được ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian cùng người ấy. Có thể sau cùng, bạn không nổi danh đến mức ai ai cũng biết, cũng đâu có sao bởi bạn bè đều rất vui mừng vì quen được một người như bạn. Có thể sau cùng, bạn cũng chẳng thể nắm tay người bạn yêu thương, nhưng cũng đâu có sao, bởi bạn đã bước vào trái tim người ấy rồi. Thực ra, nhiều lúc chúng ta bất giác thay đổi chỉ vì những chuyện vụn vặt.

Chúng ta vất vả như thế để tới được thế giới này không phải là để đau lòng vì những việc không hoàn hảo mỗi ngày. Khi vừa chào đời, chúng ta đã khóc đủ rồi,  hơn nữa chẳng ai trong chúng ta có thể sống lại, vì thế đừng nên tiêu phí thời gian để suy sụp. Tin tưởng, cô đơn, yêu thương, hận thù, lãng phí, xông pha, mơ ước, hối hận, nhưng bạn nhất định phải tin rằng ngày mai sẽ đến. Ai mà không từng thất vọng, ai mà không từng phụ lòng tuổi trẻ, chúng ta của hôm qua còn ngập tràn tuyệt vọng, nhưng ngày mai sẽ lại đột nhiên thức tỉnh, tiếp tục đi về phía tương lai. Chúng ta rốt cuộc cũng sẽ tìm được dũng khí mỉm cười bước về phía ngày mai. Thích ai thì hãy theo đuổi bởi có thể trong cuộc đời này, bạn sẽ chỉ có duy nhất một cơ hội để nắm tay người đó. Có ước mơ hãy nỗ lực thực hiện, bởi trong cuộc đời này, hiện tại không dũng cảm cố gắng ,có lẽ sau này sẽ chẳng còn có cơ hội. Bạn phải tin, nhất định phải tin rằng ngày mai sẽ đến.”

Những hồi ức có liên quan ấy, tôi gọi tất cả là ‘ngày xưa’

“Hồi ức” sao nghe đến mà nhói lòng thế, nó sao cứ náu mình trong góc khuất kí ức của chúng ta thế kia, để thỉnh thoảng nó lại gợi nhớ tới những chuyện đã qua. Nhắc đến “hồi ức” đối với bạn đoạn đường nào là quan trọng nhất, phải chăng là những năm tháng cấp 3 – gọi nó là những năm tháng nhưng cớ sao lại ngắn ngủi thế? Cấp ba – quãng thời gian luôn bị phung phí, bị phụ lòng để sau này khi ta bừng tỉnh mới hối hận vì đó là đoạn kí ức đẹp nhất. Đó là những năm tháng chúng ta gọi nhau bằng cái biệt danh, là những chiếc bàn học chất đống bài tập làm mãi không xong, là quãng đường mà tiêu chuẩn để đong đếm tình bạn của chúng tôi chính là số lần bạn chịu đựng được gương mặt “đáng ghét” của đối phương, đó còn là năm tháng của những mối tình đầu, mối tình đơn phương, những lần gom góp dũng cảm để thổ lộ tình cảm của mình nhưng cũng là những năm tháng tiếc nuối vì những lời chưa kịp nói.

Thời gian là thứ công tâm nhất không bao giờ dừng lại chỉ vì sự nuối tiếc hay cảm động nó vẫn trôi và chúng ta lại đành phải bước tiếp với hành trang sẵn có và những đoạn kí ước đẹp, đây cũng chính là đại ý phía sau mà tác giả muốn gửi gắm đến bạn đọc: “Chúng ta còn phải bước tiếp những ngày tháng rất dài nữa, vì vậy, hãy hào phóng gửi lại tất cả những đau buồn thơ dại, tất cả những cô đơn quạnh hưa, tất cả những xinh đẹp hoặc xấu xí, hoặc vui tươi hoặc thất vọng, tất cả những điều thuộc về thời niên thiếu vô tri cho người đã ở bên cạnh bạn thời thanh xuân ấy. Sau đó, hãy đem theo hành trang là chút dũng cảm và tùy hứng sau cùng, cũng như những ước mơ đã mang đầy thương tích, cùng với người vẫn luôn bên bạn, mạnh mẽ bước tiếp trong thế giới điên cuồng này. Mang theo quá khứ không thể buông bỏ, nỗ lực tiến về phía trước”.

Đừng bắt cô ấy phải chịu đựng bạn quá lâu

Một ngày nọ, bạn bỗng nhiên nhớ tới một mối tình đẹp mà buồn của mình mà chẳng hiểu lý do tại sao nó lại kết thúc. Nếu bạn cũng đang trong tình huống loay hoay này thì hãy tham khảo ý kiến của tác giả nhé mình tin rằng nó sẽ giúp bạn hiểu ra không ít điều: “Yêu đương là chuyện đơn giản nhất, nhưng cũng phức tạp nhất trên thế gian. Đơn giản là bởi, chỉ cần hai bạn yêu nhau, cho dù các bạn có là ai, cho dù các bạn có ở đâu, cho dù quá khứ của các bạn như thế nào, các bạn vẫn có thể lập tức bắt đầu viết nên những hồi ức thuộc về hai người, phức tạp là vì, hai người yêu nhau rất dễ, nhưng một khi tình cảm đã bắt đầu, về sau lại càng ngày càng khó khăn. Anh ấy đã từng ôm bạn rồi nói với cậu bạn chí cốt rằng, đây là bạn gái của tôi, là người phụ nữa của tôi. Bạn cũng đã từng ôm anh ấy nói với cô bạn thân thiết rằng, đây là bạn trai của tớ, chẳng điều gì có thể chia rẽ bọn tớ cả. Vì anh ấy, bạn cự tuyệt sự tiếp cận của tất cả những người con trai khác, vì anh ấy, bạn bắt đầu tập đi giày cao gót, vì bạn, anh ấy không còn lêu lổng, không còn ngồi chơi mấy tính cả nửa ngày trời. Bạn tận hưởng quãng thời gian ngọt ngào của hai người, anh ấy tận hưởng từng khoảnh khắc hai người gần gũi.

Thế nhưng vì sao hai bạn lại bắt đầu tranh cãi, tại một chuyện cỏn con, hay thậm chí là vì một chuyện vặt vãnh từ những hai tháng trước? Quãng thời gian ở bên nhau trước đây giống như một bộ phim câm đen trắng phát đi phát lại trong đầu bạn. Bạn nói với chính mình rằng, tất cả đều đã là quá khứ, thế nhưng bạn lại không thể buộc bản thân ngừng nghĩ tới những chuyện này. Bạn quan sát người trước mắt, chẳng thể nói rõ được sự thay đổi bắt nguồn từ đâu.

Sau mỗi lần cãi cọ, anh ấy đều rất hối hận. Anh ấy biết bạn cần sự che chở, anh ấy biết mình không thể rời xa bạn, nhưng anh ấy lại không kiềm chế được bản thân. Anh ấy đã thề rằng sẽ không bao giờ tổn thương bạn nữa, có điều những chuyện đó lại vượt ngoài tầm kiểm soát, cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Anh ấy ôm chặt bạn, anh ấy thật lòng cầu xin bạn tha thứ, anh ấy nghĩ hai người có thể trở lại như xưa không, anh ấy tin chắc rằng bạn sẽ cho anh ấy thêm một cơ hội, thế nhưng cuối cùng, hai bạn vẫn chia tay.Tôi đoán là vì bạn cảm thấy dù có cho anh ấy thêm bao nhiêu cơ hội, hai người cũng chẳng thể trở về được như thuở ban đầu.

Nhật ký trò chuyện từng kéo dài đến mấy trăm trang, thế nhưng chỉ trong một buổi trưa, tất cả đã bị xóa bỏ hoàn toàn, những tin nhắn từng lưu ,chỉ trong mọt buổi tối đã biến mất. Có một số chuyện, tan biến nghĩa là ta biến,cho dù đa số thời điểm bạn không thể giải thích rõ được đó là những chuyện gì. Trên thế giới này, điều đáng sợ nhất là khi bạn cần đến tình yêu nhất, người bạn cần lại không ở bên. Dần dần, bạn cảm thấy dù có thiếu đi người ấy chăng nữa, bạn cũng vẫn có thể tiếp tục sống. Con gái lúc nào cũng hy vọng được che chở, chẳng người con gái nào lại thấy phiền vì sự quan tâm của bạn cả, cho dù bề ngoài,cô ấy có tỏ ý từ chối.

Thế nhưng dù con gái cần cảm giác được yêu thương, khi bên nhau, không phải chỉ tình yêu của bạn là đủ. Đừng vì cô ấy thích bạn mà bạn trở nên lấn lướt, đừng vì cô ấy để ý lại bạn mà bạn bỏ mặc cảm xúc của cô ấy. Bởi những tổn thương mà bạn gây ra, đến một ngày nào đó, sẽ biến bạn trở thành một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Có thể điều bạn cần làm chỉ là ở bên cô ấy, cho cô ấy một bờ vai mỗi khi cô ấy buồn, có thể điều bạn cần làm chỉ là tạm gác công việc trong tay, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại, hoặc nhìn sâu vào mắt cô ấy là đủ, chẳng cần nói thêm lời nào nữa. Điều đáng sợ nhất là khi cô ấy nói với bạn, cô ấy đang rất buồn, cô ấy nói với bạn,chia tay đi, bạn lại chẳng hề an ủi cô ấy, chẳng hề ôm lấy cô ấy, mà lại quay người bước đi. Nếu đợi đến khi cô ấy khóc xong, bạn mới chạy tới cứu vãn thì mọi chuyện đã quá trễ rồi. Con gái nói lời chia tay không phải vì cô ấy thực sự muốn chia tay, mà hầu hết những lúc đó, cô ấy chỉ cần chút an ủi, chỉ cần cảm nhận được sự quan trọng của bản thân.

Có lẽ chúng ta dành cả đời này cũng chẳng thể hiểu rõ tâm tư của con gái, thế nhưng ít nhất, mỗi khi cô ấy buồn, bạn nhất định phải ở cạnh bên. Đừng bắt cô ấy phải chịu đựng bạn quá lâu, trong lòng không ngừng cho bạn cơ hội, bạn lại một mực thờ ơ hờ hững. Đừng để tới một ngày, khi cô ấy thản nhiên nói với bạn câu: “Thôi cứ vậy đi.”, bạn lại chỉ có thể ngẩn người. Kết cục không thể cứu vãn này chính là vì bạn quên đi những quan tâm không thể quên ấy. Nếu cô ấy thích bạn mà bạn lại chẳng quan tâm , nếu cô ấy đau lòng mà bạn lại luôn vắng mặt, nếu cô ấy buồn bã mà lúc nào bạn cũng chỉ bận rộn chuyện cá nhân, vậy thì chầm chậm thôi, bạn sẽ  trở thành người mà cô ấy vẫn yêu thương nhưng không thể không buông bỏ. Nếu như bạn vẫn còn một người ở bên mỗi khi buồn bã, cho bạn mượi một bờ vai khi bạn tổn thương, vậy thì trước khi buông tay, hãy nắm chặt hết mức có thể.”

Trích dẫn hay trong “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành”

  1. “Gặp đúng người vào đúng thời điểm chỉ là lời nói nhảm, gặp đúng người vào sai thời điểm, ấy mới là “thanh xuân”.”
  2. “Tình cảm đẹp đẽ nhất thế gian chính là bạn thích người ấy, người ấy cũng thích bạn, nhưng cả hai lại chẳng thể ở bên nhau.”
  3. “Tình yêu rồi sẽ lại đến, thế nhưng nhân vật chính sẽ không phải là người đã từng xuất hiện trong thời thanh xuân của bạn.”
  4. “Luôn có một mùa hạ như thế, sáng rực trong hồi ức đến mức bạn không muốn nhớ lại, thế nhưng bạn càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ.”
  5. “Sau cùng bạn nhất định sẽ gặp được một người cho bạn cảm giác: Gặp được anh ấy là một chuyện đáng mừng biết bao.”
  6. “Thích ai thì hãy theo đuổi, bởi có thể trong cuộc đời này, bạn sẽ chỉ có duy nhất một cơ hội để nắm tay người đó. Có mơ ước hãy nỗ lực thực hiện, bởi trong cuộc đời này, hiện tại không dũng cảm cố gắng, có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội.”
  7. “Luôn có một mùa hạ như thế, sáng rực trong hồi ức đến mức bạn không muốn nhớ lại, thế nhưng bạn càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ.”
  8. “Sẽ đến một ngày những người thích bạn không còn thích bạn, những điều bạn nắm giữ cũng vuột khỏi tay, những mộng tưởng bạn muốn thực hiện có lẽ vốn bất khả thi, những điều tưởng rằng quan trọng vô cùng cũng không còn quan trọng nữa.”
  9. “Bạn biết đấy, nếu như có một bài hát, một bộ phim, một cuốn tiểu thuyết, một người nào đó ở bên bạn trong những tháng ngày buồn bã nhất, bất lực nhất, vui vẻ nhất, đẹp đẽ nhất mà cũng dễ thất vọng nhất, vậy thì dù tương lai tất cả có đi về đâu, có thành thế nào, có còn ca hát hay không, bạn cũng sẽ không thể nào dứt bỏ. Có thể trong những điều ta không thể dứt bỏ đó, còn có cả thanh xuân”.

5. Cảm nhận và đánh giá Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành

“Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” là một cuốn sách thể loại tản mạn mình đặc biệt thích, nó đem lại cho mình rất nhiều cảm xúc. Không phải vì những thứ cao siêu xa vời cũng không phải vì cách viết uỷ mị hay hoa mỹ, tôi thích quyển sách này bởi tôi nhìn thấy mình qua ngòi bút của tác giả: về thời thanh xuân đã qua, về mối tình đầu, về những người bạn đã từng rất thân thiết, về những cô đơn mà tôi phải trả qua để chạm đến đích đến trưởng thành, về những ước mơ của bản thân không được người khác coi trọng, về sự không trọn vẹn của cuộc sống.

Về hình thức, bìa của cuốn sách khá nhạt nhòa không bắt mắt, chữ in khá nhỏ hoặc do mình thích phông chữ kiểu tròn hơn. Bỏ qua những điểm về hình thức thì nội dung của cuốn sách rất hay, các đại ý đọc qua không quá mới nhưng nội dung rất thú vị. Tuy nhiên trước khi tìm đọc cuốn sách mình có đọc một số review của các bạn trên Goodreads thì các bạn cho rằng nội dung cảm giác như chỉ nói suông, lời khuyên không thực tế lắm, thiếu dẫn chứng, bố cục khó hiểu càng đọc càng khó hiểu dù quyển sách nhìn có vẻ rất dễ đọc và quyển sách không có tính giải trí, thư giãn. Dù sao đi nữa bản thân mình cho rằng đây là một cuốn sách đáng trải nghiệm, không phân biệt nam nữ đặc biệt thích hợp với những bạn ở độ tuổi 15 trở lên và những người thích thể loại tản mạn.

Hy vọng khi trải nghiệm cuốn sách, với văn phong nhẹ nhàng, quan điểm phù hợp với lớp trẻ hiện nay tác giả Lư Tư Hạo có thể giúp bạn bồi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng cảm xúc và luôn nhớ rằng: “Chỉ khi vấp ngã, ta mới hiểu ra rằng bản thân thật sự muốn kiên trì vì điều gì”.
“Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” – Gấp lại cuốn sách mong rằng bạn sẽ được chữa lành những tổn thương và hiểu rằng: Ngày mai sẽ là một ngày mới và đã đến lúc bạn hạnh phúc rồi.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Tóm tắt & Review sách Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 3 Average: 4.3]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây