Tóm tắt & Review Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười – Minh Lạc

0
318

Tóm tắt & Review Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười – Minh Lạc

1. Giới thiệu tác giả

Tác giả của cuốn sách là Minh Lạc, thông tin cá nhân về tác giả này không có nhiều.

Khi cuốn sách được phát hành toàn quốc, tác giả đã chia sẻ rằng: “Lạc chỉ hi vọng sau khi khép lại quyển sách này, một phần đâu đó trong trái tim bạn đập mạnh hơn một chút. Vì những gì đã cũ, vì những điều đã qua, hay có thể vì nhìn thấy được chính bản thân mình, trong những trang từ Lạc viết.”

2. Giới thiệu tác phẩm

Cuốn sách có nhiều chủ đề nhỏ, mỗi chủ đề từ 2-5 trang xoay quanh những câu chuyện tình yêu mà bạn rất dễ gặp chính mình ở đó, qua những chủ đề ấy điều sau cùng tác giả muốn nhắn gửi là:

“Không phải người này sẽ là người khác.

Không có vết thương nào kéo dài mãi.

Không có tình yêu đau khổ một phía nào có thể duy trì.

Dưới trời xanh này, dù có ai hoặc không ai, mong em hãy mỉm cười thật an yên.

Bởi đằng sau tất cả những điều đã qua, đã mất, những buồn vui, tiếc nuối đến cuối cùng chúng ta đều cần cảm thấy hạnh phúc, dù là ngắn hạn hay dài hạn trong chính tim mình.”

3. Tóm tắt nội dung sách Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười

Sau đây hãy cùng mình trải nghiệm vài chủ đề từ cuốn sách nhé!

“Forget me not

Vừa tan làm, điện thoại thông báo có một tin nhắn được gửi đến.

“Anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi. Nghe bảo là có gửi thiệp mời cho mày nữa đấy. Mày, có đến dự không?”

Đọc dòng tin nhắn, cô bất ngờ, rồi lại thở dài. Có gì mà ngạc nhiên đến thế, chia tay rồi, người ta không có quyền tìm cho mình một hạnh phúc mới hay sao? Trong lòng cô nghĩ vậy, thế nhưng không thoát khỏi những đắng cay chua xót.

Thơ thẩn một hồi, cô bắt taxi, dặn dò chú tài xế cứ chạy một vòng quanh thành phố, rồi hãy đưa cô về nhà. Dù gì bao tiếng nô nức ngoài kia, ánh đèn, và những lời nói giữa người với người mà cô chẳng thể nào nghe hết được, vẫn tốt hơn ngồi thu mình vào một góc nhỏ trong phòng. Cô sợ mình lại một lần nữa sa vào cuộc sống ngày trước. Hút thuốc, uống rượu, những thói quen khó khăn lắm cô mới có thể vứt bỏ.

Ngoài cửa kính, cô thấy những cặp đôi trẻ tay đan tay trông thật vui vẻ. Cô buồn tủi, rồi tự chế giễu chính mình, rằng bản thân thật sự đê hèn. Vì mãi không thể tìm cho mình một yên ấm, cứ phải đôi lần đỏ mắt vì hạnh phúc của người khác.

Hay vì thứ hạnh phúc mà cô nói. Nói cho đúng hơn, người mang lại cảm giác hạnh phúc mà cô mong, loại xúc cảm mà từ lâu cô đã chôn giấu thật sâu kĩ để không còn ai có thể nhìn thấy, đã bỏ rơi cô đi tìm bóng hình khác.

Cô nhớ như in lời anh nói lúc chia tay, rằng nhất định sau này sẽ không thể yêu thêm một ai được nữa. Trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến quá nhiều những thay đổi dối trá. Nào ai dám tin, dám tự tiện đem cả tâm hồn mình vào câu nói đầy mơ hồ xa xôi ấy.

Lý trí bảo thế, song lúc ấy trái tim cô đã hy vọng điều đó là thật. Nếu đã không thể hạnh phúc cùng em, thì em không mong anh sẽ vui vẻ nắm tay người con gái khác. Chỉ tiếc là những lời nói tưởng chừng như thật lòng ấy, chỉ mình cô nhớ kĩ, anh thì lại không. Cô cứ mải miết đợi một ngày anh mở lời, cả hai sẽ quay lại như những ngày xưa cũ. Thật không may một trang giấy vốn dĩ đã nhàu nát, có làm thế nào đi nữa, cũng chẳng còn tươm tất như ngày đầu.

Vậy nên hy vọng là mình cô hy vọng. Còn anh, đã tìm được cho mình một niềm riêng hạnh phúc.

Cuối cùng cô mới hiểu, thật ra trong tình yêu, đúng là ai yêu nhiều hơn, người đó thua thiệt. Không phải trong lúc đang quen nhau, mà là sau khi chia tay, ai yêu nhiều hơn, rõ ràng đau khổ hơn bội phần.

Điển hình như chuyện giữa anh và cô. Anh nói anh yêu cô, không quên được cô. Nhưng sau tất cả, anh vẫn có thể mặc nhiên bỏ lại quá khứ có cô mà bước tiếp.

Còn cô, dù chưa từng nói sẽ không bao giờ quên được anh. Thế nhưng đã nhiều năm rồi, cô vẫn cứ ngồi ngay quán cũ, uống món cà phê anh hay gọi. Và đợi chờ một câu xin lỗi từ một người. Đáng lẽ từ lâu đã không còn nên hy vọng gì nữa…

“Hôm nay chị dùng gì ạ?”

“Như cũ thôi em, đen không đường, ít đá em nhé.”

“Không đành lòng

Có vài cuộc tình thậm chí đã kết thúc, ngay từ lúc chưa được bắt đầu. Nghe có vẻ vô lý và ngớ ngẩn, nhưng thử tưởng tượng một tình cảm suốt đời không thể bộc bạch cho đối phương thấu hiểu. Thì khác gì đoạn tình cảm ấy chỉ có điểm khởi nguồn, vĩnh viễn không có nổi một dấu chấm hết.

Thứ nhất, khoảng cách quá xa vời. Thứ hai, người ấy đã có bạn đời. Và cuối cùng, là sợ mất đi mối quan hệ hiện có. Lỡ một phút yếu lòng, không giữ vững kiên định mà bối rối mở lời. Chỉ sợ không còn có thể tiếp tục mối quan hệ đáng giá. Lúc ấy muốn là người dưng không được, mà thân thiết như cũ, thì lại càng không.

Một người chỉ có thể giấu kín tình cảm của mình vì ba lý do.

Thế nào là khoảng cách quá xa vời? Là người ấy ở nơi mặt trời mọc bên kia Trái đất, một người nhớ một người mong chỉ có thể nhìn thấy nhau qua một màn ảnh nhỏ mờ nhạt và lạnh căm. Hay là thời gian quá khắc nghiệt, thời gian dành cho nhau không đủ, hạnh phúc nhất định sẽ khó chu toàn. Tình yêu vốn dĩ là hạnh phúc “hai mình”, nếu có rồi mà vẫn một mình cô đơn, thì nói ra được gì, tình yêu chắc gì sẽ dài lâu?

“Người ta ở bên đó, bao nhiêu mối quan hệ ngoài kia, gặp gỡ thêm trăm người thú vị. Mình thì ở đây, có cái gì mà giữ được nhau?”

“Anh ấy chắc không muốn em bên cạnh đâu. Nếu có, người mà anh ấy cần thì cũng không nên là em. Người hoàn hảo như vậy, hà cớ gì mà quan tâm ánh nhìn thừa thãi của một người bình thường đến mức tầm thường là em. Em rất muốn một lần nói em thích anh ấy lắm, mà thôi đi.”

Những thực tế nêu trên đó, suy cho cùng mà nói, nếu xem người ấy hơn cả sinh mệnh, thì có đáng xem là gánh nặng, vách ngăn cách trở tình yêu hay không? Ví như sáng em thức dậy bấm  vài dòng chữ quan tâm cho anh, thì bên này trời mới chập chừng tối, anh vừa tan làm về.

Hàng ngàn thứ hoàn cảnh hay những điều tương tự như thế, nhưng chỉ cần là thật lòng quan tâm, chỉ cần muốn san sẻ cùng người đó, thì không gì là không thể.

Quá nhiều rào cản, con người lười yêu.

Nhưng nếu không yêu, thì cô đơn lắm.

Lý do thứ hai, người mình thương đã có người thương. Những người ở trong hoàn cảnh này thì bi ai đến tội nghiệp.

Là ước gì em đến trước một bước. Em không cần loay hoay, tủi thân mỗi khi ngồi bên anh, anh kể cho em nghe thật nhiều về cô ấy. Em nghe, em hiểu, hóa ra tình yêu lớn đến thế, nhưng cũng chỉ đủ cho hai người. Em khác gì kẻ độc diễn, hóa thành thiêu thân, bay đến nơi không thuộc về em để tự bỏng chính mình, tự khiến cho đời mình day dứt như vậy.

Là một hôm mưa bão chợt kéo đến, em nhìn anh trăn trở không có chỗ trú. Em vội mang ô đến, kết cuộc nhận lại chỉ là một lời cảm ơn khách sáo: “Cảm ơn em, nhưng anh không cần đâu. Cô ấy sắp đến rồi, trời hơi tối, giao thông đông người, nên người yêu anh đến có chút muộn. Em giữ cho mình đi, đừng để vì anh mà bị cảm.”

Ừ nhỉ, anh bị đau đã có người chăm sóc. Còn em chẳng may ngã bệnh, nào có ai dư dả chút thời gian để dỗ dành và yêu thương. Trên đời này, nhiều thứ để ước lắm, mà nếu được chọn một. Em chắc chắn sẽ ước anh là của riêng mình. Em thật lòng rất muốn được vun vén một mái ấm cho anh.

Và sau tất cả, lý do cuối cùng, chính là tình yêu thì luôn ở đó, nhưng chúng ta lại không dám tiến lên thêm một bước. Vì ngại đau chạm, vì ngại một ngày lỡ như mình hết đi bao dung, mình không ngừng chì chiết nhau bằng những lời thương tổn. Lỡ nói yêu nhau, sau này chia tay, mình gọi nhau bằng gì? Là một người thương cũ, hay một người bạn tốt trong quá khứ mà nếu có cơ hội, sẽ không nhất định ngỏ lời yêu? Em không còn có thể dựa vào lưng anh mỗi khi em chán chường xã hội. Riêng anh, càng không thể cho em tựa đầu để ôm trọn những khổ nhục. Nếu, chúng mình nói yêu nhau.

Vì sợ hãi quá nhiều thứ. Sợ không hợp, sợ người ta yêu mình thiếu, trong khi mình trót thương quá nhiều, sợ không còn có thể đi chung một con đường. Để rồi đi đến hết một đời, băng qua vạn cung đường, vì quá yếu đuối với ngàn trăm lý do, người ta chỉ biết ngậm ngùi trong tiếng thở dài.

“Anh thật sự thương em.” ”

“Đồ ngốc, nói ra bây giờ để làm gì chứ? Em từng thích anh lắm, thích đến chết được. Nhưng giờ thì có thể thay đổi được gì? Hai bên đều đậu cho mình một bến bờ yên ấm, có còn quay lại quá khứ được nữa đâu.

Đáng ra, anh nên nói ra sớm hơn. Đáng ra, anh nên làm như thế…”

Bỏ lỡ rồi, một người tuyệt vời nhất.

Một người, đã từng là tất cả.”

4. Đánh giá sách Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười

Một cuốn sách có thể khiến cho những bạn đang đau trong tình yêu, chuyện tình cảm bật khóc ngay lập tức. Tác giả sẽ không cho bạn những bài học hay cách đối mặt với tình huống trong câu chuyện mà sẽ cho bạn sự đồng cảm, cho bạn thấy rằng à hóa ra có người cũng giống mình, rơi vào hoàn cảnh trớ trêu ấy.

Nội dung của cuốn sách không mới, cũng không hay xuất sắc, cách trình bày cũng ở mức tạm ổn, bìa thì đẹp nha.

Với những cuốn sách như này, thật sự đọc xong bạn sẽ khó cô đọng lại nội dung nhưng trong quá trình trải nghiệm nó, mình tin rằng bạn sẽ được an ủi và trái tim bạn sẽ đập mạnh hơn vào khoảnh khắc bạn nhận ra câu chuyện của mình ở đó.

Gấp lại cuốn sách, mong bạn sẽ nhớ: “Dưới trời xanh này, dù có ai hoặc không ai, cũng hãy mỉm cười thật an yên. Bởi đằng sau tất cả những điều đã qua, đã mất, những buồn vui, tiếc nuối đến cuối cùng chúng ta đều cần cảm thấy hạnh phúc, dù là ngắn hạn hay dài hạn trong chính tim mình.”

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười

Tóm tắt & Review Dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười – Minh Lạc

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây