Tóm tắt & Review Đừng khóc ở Sài Gòn – Xuân Thảo
Mục lục
1. Giới thiệu tác giả
Tác giả của sách “Đừng khóc ở Sài Gòn” là Xuân Thảo. Cô từng chia sẻ về Sài Gòn: “Cảm ơn Sài Gòn vì hành trình 6 năm 8 tháng nhiều ước mơ, khoắc khoải, chông chênh và trưởng thành .”
2. Giới thiệu tác phẩm
Sài Gòn thường được gọi là thành phố hoa lệ với hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Sài Gòn với nhịp sống bao giờ cũng vội vã, tấp nập…
Nhưng đọc cuốn sách “Đừng khóc ở Sài Gòn”, ta lại được sống chậm lại giữa một Sài Gòn như thế để cảm nhận một Sài Gòn thật lắng đọng và giàu chất thơ…
3. Tóm tắt nội dung sách Đừng khóc ở Sài Gòn
Tiền mua được gì ở Sài Gòn
Ở Sài Gòn này, tiến quan trọng lắm. Nhưng bạn có đồng ý rằng “Trong những lúc khó khăn, tuyệt vọng, cô đơn nhất, tiền lại không giải quyết được nhiều thứ lắm” không?
Buổi chiều một ngày có lương, tiền đầy thẻ đấy, nhưng người ta nhận ra chẳng có nơi nào đáng để đi, chẳng có người nào có thể gọi giữa một danh bạ dài dằng dặc số. Thôi đành chạy về phòng trọ cho xong.
Ngày kết thúc một mối tình giữa Sài Gòn, người ta bảo khóc trong xe ô tô sẽ đỡ hơn nhiều khóc trên xe máy. Mình cũng từng nghĩ như vậy, nhưng rồi nhận ra: Đau là đau, buồn là buồn, làm gì có chuyện ít hay nhiều!
Tôi ghét câu nói: “Có những thứ không mua được bằng tiền, nhưng sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Ngày bạn có tất cả: một chiếc xe đắt tiền, một bữa ăn hạng sang ở nhà hàng 5 sao, những bộ quần áo hàng hiệu… nhưng vẫn cảm thấy cô đơn và trống rỗng, bạn sẽ hiểu tiền chẳng mua được tất cả.
Chúng ta không phải những người ấu trĩ tin vào câu chuyện “một túp lều tranh hai trái tim vàng”. Nhưng chúng ta cũng hiểu: Tiền không mua được nhiều thứ lắm đâu!
Bởi vậy:
Nếu bạn đang làm việc hơn 12 tiếng mỗi ngày và không có một ngày nghỉ nào trong tháng, hãy nghĩ lại xem số tiền đó có mua được sức khỏe của mình không?
Nếu bạn đang dành hầu hết thời gian của mình để bôn ba ngược xuôi bên ngoài, hãy nghĩ xem sự giàu có mình đang cố gắng đạt được có mua được thời gian và tình cảm bên gia đình không?
Nếu bạn đang bất chấp tất cả để có tiền, hãy nghĩ lại xem mình có đang thực hiện một thương vụ trao đổi ngang giá không, hay chính bạn đang mất nhiều hơn là được?
Yêu đơn phương ở Sài Gòn sẽ như thế nào?
Nếu được nói một câu thật lòng, tôi sẽ vẫn nói rằng “Yêu đơn phương là điều lãng phí thời gian và tổn thương trái tim nhất cuộc đời này. Nhưng nói một câu công bằng “Sống giữa Sài Gòn này, có một đôi lần yêu đơn phương kể ra cũng là trải nghiệm thú vị.”
7 giờ sáng, tiếng chuông đồng hồ báo thức reo, người ta ước gì đó là tiếng chuông báo tin nhắn hay cuộc gọi đánh thức của người mình yêu. Nhưng bạn ơi, trên cương vị một người từng yêu, tôi nói thật, như thế phiền chết đi được!
Giờ tan tầm ở Sài Gòn, người ta luôn ước hai thứ: một là được ngồi trong xe hơi máy lạnh để đường về có xa và kẹt cỡ nào cũng không quan tâm; hai là có người yêu đưa đón nhau về thì mọi con đường trên thế gian này đều ngắn. Nhưng đáng tiếc, điều ước số một đôi khi dễ thực hiện hơn điều ước số hai. Bạn không cần giàu, bạn có thể bắt taxi!
Nhưng trở trêu hơn, đang nhẩm điều ước lúc dừng đèn đỏ kẹt xe, lại thấy người mình yêu đơn phương chở người khác, cảm giác lúc ấy…
Nổi khổ của những người yêu đơn phương ở Sài Gòn thường “đạt đỉnh” vào buổi tối muộn. Đứng ở ban công nhìn xuống thấy các cặp đôi đang dập dìu tay trong tay, cảm thấy rõ ràng thế giới này chỉ có một mình mình cô đơn.
Cái dở của người đang có một mối tình đơn phương là hay tưởng tượng. Đi ăn phá lấu tưởng tượng người kia đang ngồi đối diện cùng mình, bẻ nửa ổ bánh mì. Đi qua Nguyễn Huệ tưởng tượng người kia sẽ chạy lại chỗ cô bán bánh tráng nướng, mua cho mỗi đứa một cái để vừa đi dạo vừa tăng cân.
Nếu một ngày chúng ta không yêu nhau nữa anh sẽ nhớ điều gì?
– Những con đường mình đã đi qua?
– Không, đường Sài Gòn kẹt xe lắm, nhớ làm gì.
– Quán ốc ở ngõ Huỳnh Văn Bánh hay tiệm bún bò đầu hẻm Nguyễn Đình Chiểu phải không?
Không, yêu em đủ khiến anh tăng mấy ký rồi, nhớ đi ăn làm gì nữa.
– Tiệm cà phê vắng khách ở chung cư Đồng Khởi, hay cái tiệm gì có cà phê sữa ngon ngon và anh barista cool cool đó?
Không, cà phê anh tự pha được, nên quán nào cũng không quan trọng.
– Ơ thế rốt cuộc cả cuộc tình này, anh chẳng thèm nhớ thứ gì hết à?
– Em.
Yêu xa ở Sài Gòn sẽ như thế nào?
Ban đã từng trải qua một mối quan hệ yêu xa nào mà một người ở Sài Gòn và người còn lại thì ở một thành phố khác chưa? Những cuộc gặp gỡ, những lần hẹn hò đều diễn ra ở Sài Gòn. Để rồi một ngày, cả hai không còn đủ duyên và đường ai nấy đi. Không còn những cuộc hẹn, những tiếng cười nữa. Sài Gòn buồn hẳn, chỉ còn là những kỷ niệm, nhưng cũng may vì ở khác thành phố nên chẳng thể vô tình chạm mặt nhau. Chẳng biết nên buồn hay nên vui, nhỉ?
Thất tình ở Sài Gòn sẽ như thế nào?
Hôm ấy là một ngày cuối tuần rất đẹp trời. Những ngày thế này thường sẽ cùng nhau đi dạo các con đường Sài Gòn vào lúc sáng sớm, vì lúc ấy đường rất vắng. Sau đó cùng nhau ghé một quán lề đường nào đó để ăn bánh mì và uống cà phê. Nhưng bây giờ, trời Sài Gòn đẹp cũng không còn ai đi chung nữa rồi. Nghĩ tới đây tự dưng cảm giác bầu trời trong xanh kia cũng không khácbầu trời sắp giông bão cả.
Những ngày Sài Gòn trời mưa, rất muốn đi ăn lẩu Thái. Nhưng nghĩ đến chuyện phải đi ăn một mình, thì về nhà ăn mì tôm cho rồi.
Không bao giờ dám đi những nơi như phố đi bộ Nguyễn Huệ, vì ngại nhìn các cặp đôi.
Có một hôm vô tình đi qua một con đường quen thuộc, tự dưng tất cả những kỷ niệm đều hiện về rõ mồn một. Từng giọng nói, từng cử chỉ, từng tiếng cười. Khoảnh khắc đó thật sự muốn rơi nước mắt.
Thật ra, người ta hay nói rằng không yêu đương vẫn có thể sống tốt. Có những việc làm một mình vẫn ổn mà? Và có nhất thiết phải tiêu cực như thế không?
Cũng đúng, nhưng cũng sai. Vì cảm xúc của mỗi người là thứ rất riêng tư, không phải cứ nói đừng là đừng được. Nhất là khi vừa mới bước qua một cuộc tình, người ta cũng cần thời gian để mọi thứ trở lại cân bằng.
Thất tình ở Sài Gòn không vui
Người ta bảo hãy cứ kiếm thật nhiều tiền, bởi khi thất tình, ngồi khóc trong xe hơi hay một căn biệt thự sẽ đỡ buồn hơn nhiều cảm giác ngồi khóc trên xe đạp hay một xó xỉnh nào đó. Tôi chẳng nghĩ vậy. Đã thất tình, ở đâu cũng buồn như nhau. Thế nên Nguyễn Du mới nói: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”
Tôi sợ cảm giác khi đang thất tình, dừng ở đèn đỏ ngã tư Hàng Xanh thấy một cặp nào đó ôm nhau trên chiếc xe máy. Những lúc như vậy, tôi tin rằng mình có thể hóa thân thành diễn viên chuyên nghiệp, chỉ cần 15 giây cũng đủ để rơi nước mắt.
Tôi sợ cảm giác khi đang thất tình, bước vào một quán cà phê với các cặp đôi đang ngồi ở trong.
Tôi sợ cảm giác sau 10 giờ tối. Chẳng biết vì sao, nhưng đây là khoảng thời gian người ta hay nghĩ lung tung nhất.
Thực ra, có một mối tình ở Sài Gòn đồng nghĩa với việc bạn phải chấp nhận cả rủi ro thất tình nữa. Chúng ta cũng chẳng phải những người yếu đuối hay nuối tiếc quá nhiều vì những mối tình đã cũ.
Nhưng bạn biết gì không? Thất tỉnh ở Sài Gòn, có rất nhiều khoảnh khắc người ta cảm thấy lạc lõng!
4. Đánh giá sách Đừng khóc ở Sài Gòn
“Đừng khóc ở Sài Gòn” tựa như một bản nhạc hát về tuổi trẻ… Một bản nhạc có vui, có buồn đủ sâu sắc để ta lắng đọng và trầm ngâm thưởng trà. Một bản nhạc có thể khiến ta day dứt khôn nguôi…
“Nếu hôm nay với bạn là một ngày hạnh phúc, thì quá tốt rồi. Nếu hôm nay là một ngày tồi tệ và lòng bạn lạnh lẽo hơn cả những cơn mưa đầu mùa, cố gắng ngủ đi. Cuộn tròn trong chiếc mền ấm và lắng nghe tiếng sấm đang gào thét ngoài kia, vì ngày mai trời sẽ nắng lên thôi!”
Mong rằng khi khép lại những trang sách trong “Đừng khóc ở Sài Gòn” bạn có thể tự hỏi bản thân rằng “Mình có ổn không?”.
Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha |
Tóm tắt & Review Đừng khóc ở Sài Gòn – Xuân Thảo