Những cuốn sách hay khiến trái tim bạn thổn thức

0
271

Những cuốn sách hay khiến trái tim bạn thổn thức

1. Tự tình lúc 0 giờ – Liêu Hà Trinh

Tự tình lúc 0 giờ

Tự tình lúc 0 giờ” là tập thơ, tản văn đầu tay của nữ tác giả Liêu Hà Trinh. Cuốn sách là những dòng xúc cảm hết sức chân thật, đời thường được cô ghi chép lại và nhận được sự đồng điệu và ủng hộ của độc giả trên Facebook. Tác giả mượn trải nghiệm của mình để nói lên tâm sự của tất cả những người cùng quan điểm về tình yêu, về cuộc sống. Đó là những dòng cảm xúc tự đáy lòng về vẻ đẹp cuộc sống, vẻ đẹp của con người, cũng như luôn tự nhắc nhở bản thân “hãy giữ lấy hạnh phúc của chính mình và hạnh phúc luôn ở đó, cạnh chúng ta”.

Sau đây, hãy cũng mình chọn ngẫu nhiên và thưởng thức lời hay ý đẹp của cuốn sách nhé!

“Lơ lửng ở trên trời
Mặt đất chật quá thôi
Bảy tỷ người chen chúc
Chẳng khác gì địa ngục
Mình sợ, trốn trên này
Nằm giữa những đám mây 
Dừng ở khu phố Tàu
Trôi về hồi còn nhỏ
Trôi về trong từng ngõ”

“Ngày đầu của nhau
Tim reo vội vã
Hoàng hôn trên má
Tim ở trên đầu
Mắt thấy gì đâu
Toàn màu son đỏ
Nỗi buồn bỏ xó
Trên cốc nước trà
Em ngả người ra
Nụ cười tỏa nắng
Anh vài giây lặng
Sợ mất khắc này
Sợ nói chia tay!”

“Tình yêu là người bạn nhỏ khó chiều
Đừng để bạn buồn
Hay bạn đói
Đừng lướt thật nhanh
Xin đừng vội!
Dịu dàng với tình yêu
Như với đứa trẻ thôi…”

“Hôm nay thế nào?
Ô! Mệt mỏi?
Hãy nghỉ ngơi đi
Đó là thứ bạn cần!”

“Vẽ
Em vẽ một nụ cười
Sao nụ cười héo hắt
Em vẽ những gương mặt
Chúng na ná giống nhau
Em vẽ những nỗi đau
Bỗng chúng thành hiện thực
Tay em vấy bẩn mực
Lem luốc những hình thù
Ám ảnh một mùa thu
Một ngày anh biến mất!”

“Chỉ sự im lặng trả lời tôi
Chỉ sự lặng im là thấu hiểu
Sự tĩnh yên, nhẹ nhàng như tơ liễu
Giống ánh trăng, cô độc đến thẹn thùng 
Rồi cứ thế, vô hình trung 
Ta chấp nhận thế giới trong câm lặng 
Bỏ qua hết cái gì là đen trắng Khi quạt trần quay, gió cũng đã đổi chiều
Trong mỗi chúng ta, lòng đã chết ít nhiều…”

“Người lớn chúng ta sao mà ai cũng bận!
Bận làm đẹp
Họp hành
ký hợp đồng,
Bận chuyển tiền
kiểm tra mail
lên ý tưởng,
Bận thảo mai
Bận đưa đẩy
Hóng thành công…”

“Đừng dạy tôi cách phải vui lên
Vì tôi biết buồn đau có giá trị riêng của nó
Dẫu khô héo đi như cành cây ngọn cỏ
Tôi sẽ tự mình trải nghiệm cảm giác được đẫm sương!”

“Cảm xúc của hôm qua
Còn dạt dào biển cả
Chỉ lặng im mấy lần
Đã lụi tàn tơi tả.”

“Bận
Chẳng cần phải xin lỗi đâu anh
Em biết anh bận
Ừ! Thì em cũng thế
Một ngày 24 giờ
3s? Anh không thể
Gửi cho em
Một miếng hỏi thăm nào.
Anh bận lắm!”

“Tôi+Tôi= Chúng ta?
Có những điều anh chưa bao giờ biết
Như điều mạnh mẽ nhất em làm,
là đã đẩy anh ra xa!”

“Anh có biết trống rỗng là gì không? 
Là cánh cửa mở toang
Mà tâm hồn ta chả có gì trong đó!
Một câu chuyện cười,
Chỉ là vui ngắn – nhỏ
Sau đó là những khoảng trống rất rất dài…”

“Có một ngày tất cả đều ra đi
Rồi ngày kia, họ trở về cùng lúc
Tình yêu là một trò chơi kỳ cục 
Khi chẳng có gì, khi lại quá dư thừa…”

“Hoa vàng rực rỡ
Hướng đến mặt trời
Ngờ đâu sắc ấy
Vàng phản bội thôi.”

“Tự tình lúc 0 giờ” là cuốn sách hay cả về hình thức, nội dung và cảm xúc. Đây là cuốn sách thứ hai của tác giả Liêu Hà Trinh mà tôi tìm đọc sau cuốn sách đáng đọc một lần khi còn trẻ “Em” nên tôi đã rất kỳ vọng. Và quả thật, với lời thơ nhẹ nhàng, sâu lắng đượm buồn, dòng cảm xúc từ chính tâm trạng của một cô gái mang đậm chất nghệ sĩ, tác giả đã lay động lòng tôi, tuy buồn nhưng lại có thêm động lực để đứng dậy, ngẩng cao đầu sống kiêu hãnh, đừng để bất cứ ai  áp đặt hạnh phúc cho bạn. Hãy cứ tìm kiếm những thứ khiến cho bạn cuộc sống của bạn thêm ý nghĩ nhất bởi cuộc sống của chúng ta còn nhiều điều thú vị, đây là lời khuyên tuy không mới nhưng tôi tin rằng nó rất cần thiết.

Gấp lại cuốn sách, mong rằng tôi cũng như bạn sẽ có thể sớm tìm được hạnh phúc và thành công cho chính bản thân mình.

2. Em – Liêu Hà Trinh

Cuốn sách này được chắp bút bởi tác giả Liêu Hà Trinh – một trong những nữ MC quen thuộc trên truyền hình hiện nay, cô được nhiều khán giả truyền hình biết đến qua các chương trình truyền hình. Không chỉ vậy, Hà Trinh còn thể hiện sự đa tài của mình qua việc viết lách. Nhắc đến sách của Liêu Hà Trinh ta phải kể đến: Tự tình lúc 0 giờ, Nợ nhau lời tạm biệt – Căn hộ 0-1-ai, Cúc họa mi, Anh, Giỏ trái cây và Em.

“Em”- không hề có giới hạn cho ai và không ai. “Em” dành cho tất cả những cô gái trên thế giới này, qua lăng kính phản chiếu EM – ME (Tôi), khắc nghiệt nhưng cũng đầy trìu mến chứa đựng trong cuốn sách của Liêu Hà Trinh – đều có thể từ từ cảm nhận, thấu hiểu và soi tỏ chính bản thân mình nhiều hơn. Bởi trong “Em” – Liêu Hà Trinh sẽ dẫn dắt bạn cởi bỏ những bí mật giấu kín, bóc tách những gai góc đơn độc, lắng nghe những rung động mạnh mẽ trong tim mình bằng cách chậm chậm chạm tới và sẻ chia.

Sau đây, hãy cùng mình chọn ngẫu nhiên và thưởng thức những lời hay ý đẹp của cuốn sách nhé!

“Thế giới đáng sợ quá
Rồi ai đúng ai sai?
Chúng ta còn gì chứ?
Ngoài những tiếng thở dài…”

“Có những người nên nhớ
Có những thứ nên quên
Những tháng năm đã vỡ
Thì đừng cố đặt tên…”

“Tham
Bởi chúng ta suy nghĩ chẳng giống nhau Nên đôi lúc chân tình soi không thấu
Bởi chúng ta bàn sân si tranh đấu
Nên giản đơn bị rơi lạc giữa đường
Bởi chúng ta không thể nghĩ rộng hơn
Nên giếng ấy, vẫn tường cao rêu phủ
Có những khi thêm hoài mà chẳng đủ
Bởi chúng ta đã quên lúc bắt đầu…”

“Ghen
Anh có còn yêu người ấy nữa không?
Có thăm hỏi khi Mặt Trời khuất bóng?
Có còn nhớ nhau, trong Trăng khuya vô vọng?
Có thỉnh thoàng ngượng ngùng khi suýt gọi nhầm tên?
Em cũng ước mình là một kẻ chóng quên
Để chắc chắn, một người đương thời, đã đủ. Dẫu biết vườn vẫn ươm nắng ban trưa
Ai biết khi trời mưa, có gợi mong manh cũ? Những động chạm này, thầm sánh gối chăn xưa?
Lòng cứ hỏi, gió đêm qua có hát?
Những hồ nghi loãng hương tình phai nhạt
Đến cuối cùng, anh có nghĩ hay không?”

“Nngừng
Trong thế giới của tiền và nhung lụa
Em nghĩ xem người ta thích điều gì?
Khi ân ái chỉ là trò tiêu khiển
Em tưởng rằng, sẽ nhận nếu cho đi?
Em vẫn nghĩ, chỉ cần mình cố gắng
Một trái tim sẽ đổi một trái tim
Em vẫn nghĩ, ờ thì, em cứ nghĩ
Mưa vẫn rơi, rồi đá núi chắc mềm?”

“Bbiết và không biết trước
Có những thứ chúng mình không biết trước Như bao giờ chim lại đậu trước nhà
Quỳnh hoa ấy đến đêm nao lại nở?
Khúc duyên này có đủ lực ngân xa?
Nhưng có thứ chúng mình toan tính được Rải trước sân đám thóc gọi sẻ về
Quỳnh hoa yến trà thơm ta vẫn mở
Kiên nhẫn chờ ân huệ nụ kiêu sa
(Mộng năm ấy cùng anh ta vẫn giữ
Chỉ là ta không hứa được thay trời
Ta chỉ biết khi tim còn nức nở
Không để người phải cô độc chơi vơi…”

“Đã
Đã thèm sống chậm lại
Đã thấy ngán đường trơn
Kìm bản năng hoang dại
Rũ bớt mộng thiệt hơn
Đã mơ về Mây Trắng
Đã nhớ những quà đổi
Đã thương người lam lũ
Đã bớt dùng chữ Tôi…”

“Xứng đáng
Chúng mình xứng đáng có hoa hồng
Dẫu rằng tối ngủ vẫn phòng không
Vẫn còn trăn trở tay gác trán
Vẫn mơ ai đó hiểu nỗi lòng…
Mỗi năm mình được có đôi ngày
Hoa thơm, rượu ngọt, áo lụa bay
Chẳng ai yêu mến nâng niu đủ
Thôi tự mình vui, cũng đủ đầy.”

“Tất cả và chúng ta
Hay chúng mình ngồi xuống
Lấy tập và bút ra
Ai nghĩ gì ghi xuống
Thú nhận rất thật thà…

“Em muốn được ôm ấp”
“Anh thèm nhận cảm thông”
“Anh nhớ lời đường mật”
“Em nhớ nến trong phòng”
Chúng mình thời dư giả Ai cũng có việc riêng
Ở bên nhau được mấy
Vì mãi bận kiếm tiền…
Đến ngày tình phai nhạt
Mới cay đắng nhận ra
Chúng ta có tất cả
Nhưng chỉ thiếu chúng ta…”

“Vỏ hạt dẻ
Khóc như một đứa trẻ
Khi chạm đến nỗi đau
Giòn như vỏ hạt dẻ
Chỉ cứng được lúc đầu
Nếu thực là mạnh mẽ
Đâu ướt gối thế này
Nếu kiên cường bất khuất
Sao cầu cạnh được say?
Con người vốn yếu đuối
Tâm hồn dễ tổn thương
Nhưng nếu không cứng cỏi
Biết đầu bị coi thường…”

“Ba, mẹ
Khi con ở trên những đám mây
Từ cửa kính máy bay con nghĩ
Mẹ đã thấy điều tuyệt vời này chưa nhỉ
Và ba con, đã từng hạnh phúc chưa?
Con lại nhớ về nhiều ký ức tuổi thơ
Nhà mình khó khăn, nhưng con luôn sung túc
Con chẳng có chiếc áo nào lạc cúc
Chẳng có bữa ăn nào, mà không đủ không đầy
Con lớn lên, tin thế giới ở trong tay
Bay đi khắp nơi, nếm nhiều điều lạc thú
Rồi hôm nay nhớ lại ngày xưa cũ
Mẹ và ba, có đang hạnh phúc không?
Hay lại đang chắt chiu tích từng đồng
Không dám xài hoang, đợi con lấy chồng có của…
Mẹ biết không, tương lai con sáng sủa”

Với những dòng tản văn sắc sảo, nội lực, những vần thơ tràn đầy tính nữ, khéo léo, tinh tế, tác giả Liêu Hà Trinh đã mang đến cho độc giả một tác phẩm tuyệt vời. Thật không ngoa khi nói cuốn sách là món quà đủ dịu dàng đủ yêu thương vỗ về mọi cảm xúc vui buồn trong cuộc sống vừa rực rỡ hân hoan, vừa mệt mỏi lạ lùng.

Cuốn sách là món quà tuyệt từ hình thức đến nội dung dành cho tất cả mọi người đặc biệt là những cô gái bước qua đoạn tình cảm sâu đậm nhưng đau đớn và thích nói về nỗi buồn, những cô gái đã lo lắng đã mắc kẹt giữa những khe hở của cuộc sống đã bất lực cô độc tới thế nhưng rồi đã trưởng thành dũng cảm sống như thế hay những cô gái những tưởng lạnh lùng như sỏi đá nhưng nội tâm cũng mỏng manh yếu mềm.

Gấp lại cuốn sách, chúc bạn mùa an lành, ngày an lành và đêm an lành bên “Em”.

3. Anh không thương em – Hạ Vũ

Đây là một trong những cuốn sách mình thích nhất của tác giả Hạ Vũ. Cuốn sách này là món quà đặc biệt ý nghĩ dành cho những cô gái đã và đang có mối tình đơn phương sâu đậm. Giá như cuộc đời này, chỉ cần em thương anh là đủ? Vậy thì thương bao nhiêu em cũng có thể thương được, đem hết cả ruột gan tâm can cho anh em cũng chẳng nề chi. Giá như cứ thả lòng đắm say một người, đừng bao giờ là kẻ đến muộn hay đến sau trong một mối tình đã chật chỗ từ lâu, chẳng phải ngửa tay xin một chút tình rơi sót buồn bã đến vậy? Giá như  gặp được là duyên, yêu nhau là nợ. Nếu có duyên xin hãy có nợ và xin hãy vì chữ duyên ấy mà trọn lòng ở bên nhau đừng như những hạt cát nắm chặt trong lòng tay. Ừ thì! Anh không thương em? Là chưa từng thương hay là hết thương? Anh không biết, em lại càng không. Em chỉ hiểu rằng mùa đông này chỉ còn mình em xiêu mình trong những chiều gió buốt, chỉ còn mình em lặng thinh nơi đêm giáng sinh lấp lánh.

Sau đây, hãy cùng mình thưởng thức vài trang sách nhé!

“Đừng vội rung động,
đừng trao hy vọng.
Sau này tổn thương,
người ta sẽ không
chịu trách nhiệm đâu.”

“Có những người
dường như sinh ra là
để cô đơn. Dù ở bất cứ
giai đoạn nào, có ai bên cạnh
hay không, họ cũng cảm thấy
thật cô đơn.”

“Đôi khi
ta từ bỏ một người
không phải vì họ không còn
ở trong tim ta nữa,
mà bởi ta không còn đủ sức
để cố gắng chạm vào
tim họ nữa.”

“Đừng buồn nữa,
cô gái nhỏ. Thời gian qua
chịu đựng nhiều như vậy,
nay từ bỏ được rồi thì tốt.
Sau này, sẽ có người thương em,
bù đắp lại cho em
tất cả mà!”

“Sau này lớn rồi,
cách đơn phương một người
cũng khác. Vừa thật lòng thích
người ta, cũng vừa không muốn
tự làm tổn thương mình.”

“Đau không nhất thiết
phải thể hiện ra.
Khóc đôi khi là hạnh phúc.
Cười chưa chắc đã đang vui.
Có rất nhiều việc, tự mình
hiểu mình là đủ rồi.”

“Ngày nghe được
chính miệng người mình thích
khẳng định không thích mình,
là một ngày rất buồn.”

“Tình tình cảm
đơn phương
không nhất thiết
phải nói ra. Khi buộc
phải nói ra, tức là
đã gần đến lúc phải buông tay rồi.”

“Khi không đủ
can đảm để từ bỏ
một ai đó, hãy nhớ
họ đã tàn nhẫn
bỏ rơi bạn thế nào.”

“Nếm bao nhiêu
thất vọng và đớn đau rồi,
đừng để bản thân
thiệt thòi thêm nữa.”

“Rõ ràng họ nói đang cô đơn,
muốn có một người bên cạnh.
Họ đến bên mình, họ khiến
mình rung động, chân thành.
Nhưng cuối cùng,
họ lại nhanh chóng chán nản,
không chút cố gắng, rời đi.”

“Đừng cho rằng
sẽ có người vì thương cảm
nỗi đau của bạn mà trọn đời
ở bên. Trên đời này, bất cứ ai
cũng đều thương chính
bản thân họ nhất.”

“Yêu đơn phương
đôi khi thật tàn nhẫn
với bản thân. Giống như
ta dùng sợi dây mỏng, hết sức
kéo một người về phía mình.
Kéo đến khi tay chảy máu,
nhưng họ vẫn bình tĩnh
thản nhiên, chẳng vì ta mà
nguyện bước lên một bước.”

“Đừng vì một người
mà buồn đến như vậy. Cũng
đừng vì ai mà làm ảnh hưởng
đến bản thân mình. Yêu thương
chính mình một chút. Từ bỏ
và thôi quan tâm người ta đi.
Ừ. Em nói anh vậy, nhưng em
cũng đâu làm được đâu.”

Đọc cuốn sách này vào những ngày buồn một chút, vướng mắc một chút thì hợp tâm trạng vô cùng, kiểu như nó sinh ra để dành cho mình ấy. Hạ Vũ  đã nói hộ lòng người. Mỗi trang sách “#đơn-phương: Anh không thương” chỉ mong như ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho bạn trong mùa Giáng sinh này. Bởi bạn biết không: Giáng sinh ai cũng xứng đáng được yêu thương. Có những yêu thương thật khó nói thành lời nhưng gửi cho ai đó hay chỉ là cô bạn thân cuốn giftbooks nhỏ và một chiếc ôm thật khẽ có lẽ cũng đủ thay cho mọi lời ủ ấm khác. Hoàn toàn khác biệt với những cuốn sách từng xuất bản của Hạ Vũ nói riêng và Skybooks nói chung, một khổ sách hoàn toàn mới, một cuốn sách mà từng trang sách được chăm chút tỉ mỉ. Hãy dành cuốn gift book này cho bạn bè và cả cho chính mình trong những ngày an lành sắp tới.

4. Một lít nước mắt – Kito Aya

Một lít nước mắt” là cuốn nhật ký của Kito Aya. Vậy Kito Aya là ai? Kito Aya là một cô gái người Nhật Bản kiên cường, mạnh mẽ nhưng xót xa thay, bước vào tuổi 15, một căn bệnh mang tên Thoái hoá tiểu não bỗng giáng xuống đầu Kito Aya, nó đã khiến cô mất đi khả năng kiểm soát cơ thể. Aya đã kể lại cuốc chiến dai dẳng nhiều năm trời với căn bệnh hiểm nghèo qua những dòng nhật ký đẫm nước mắt, sau này cuốn nhật ký của cô được phát hành thành sách với tên gọi “Một lít nước mắt”.

Cuốn sách” Một lít nước mắt” được in lần đầu tiên tại Nhật Bản vào ngày 25/2/1986, khi Kito Aya đã liệt giường, không thể viết hay giao tiếp được nữa thì mẹ của cô, bà Kito Shioka thay mặt gia đình cho phép nhà xuất bản Gentosha phát hành cuốn sách với tư liệu hình ảnh đính kèm. Theo lời của nhà xuất bản, ban biên tập đã rất vất vả khi biên tập, bởi tình trạng bệnh ngày một xấu đi, chữ viết của Aya cũng ngày một khó nhìn nhưng nhờ bà Kito Shioka – mẹ của Kito Aya tận tình giúp đỡ mà họ có thể đến gần hơn tâm tư của Aya khi viết những dòng nhật ký này.

“Một lít nước mắt” là cuốn sách nói về Kito Aya – cô gái đầy nhiệt huyết sống. Aya sinh ra trong một gia đình bình thường và hạnh phúc như bao gia đình khác, gia đình Aya gồm có sáu người, mẹ là nhân viên y tế cộng đồng, cha có cửa hàng bán đậu phụ. Aya là con gái lớn, gương mẫu, ngoan, vừa hoàn thành bậc cơ sở và lên trung học, là người đa cảm, hơi ngố dễ nổi cáu nhưng cũng rất dễ cười ngay sau đó, khi bắt đầu viết nhật ký, Aya đang ở độ tuổi 14, cái tuổi mới lớn, cái tuổi khó khăn, cái tuổi với bao ước mơ, hoài bão, trong tương lai có thể cô bé sẽ lớn lên, học hành thành đạt, có người mình yêu và hẳn sẽ có một gia đình nhỏ ấm cúng.

Nhưng tiếc thay, khi ở lứa tuổi đẹp nhất, Aya lại phát hiện ra mình đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo có tên là Thoái hóa tiểu não, nó làm cho Aya gầy sút đi, mất khả năng kiểm soát cơ thể nên khi ngã Aya không có khả năng theo phản xạ tự chống tay đỡ, cách đi đứng trở nên bất thường, cử động lờ đờ, về mặt tinh thần lại khiến Aya tủi thân vì lời nói của bạn bè. Thật khó để tưởng tượng những gì mà một cô gái 15 tuổi đã phải chịu đựng trong suốt thời gian đầu phát hiện bệnh chứng. Những ánh mắt soi xét, những lời xì xầm bàn tán về một con người đang rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Nhưng vì không muốn làm người thân lo lắng, cô bé không đầu hàng mà chiến đấu với bệnh tật, cố gắng sống có ích: “Mình sẽ kiên nhẫn. Mình sẽ không tham lam . Mình sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì mọi người đều làm mọi thứ từng bước một.”

Khi thế giới dường như quay lưng với Aya, thì cuốn nhật ký chính là tiếng nói giành lại công bằng cho bản thân em. Rằng em tàn nhưng không phế, rằng em vẫn là đóa hoa đang trong độ nở rộ đẹp xinh nhất của tuổi xuân. “Đau khổ và đau khổ qua đi, và ở phía bên kia đang có một cầu vồng mang màu hạnh phúc chờ đợi tôi. Đừng vội vàng; đừng tham lam. Đừng bỏ cuộc bởi vì mọi người đều tiến một bước tại một thời điểm nào đó. Dù việc đó không quan trọng nhưng tôi muốn trở nên có ích cho người khác.”

Đồng hành cùng Kito Aya trong chuyến hành trình dài và lắm đau khổ này là gia đình của em. Từ cô em gái luôn tị nạnh với chị mình đến người mẹ tần tảo nuôi các con. Mẹ của Kito Aya có thể nói là người phụ nữ vĩ đại. Vì con gái mình đang bệnh mà làm tất cả, bao gồm cả việc bà tiếp tục kế thừa ý chí của Aya mà viết nên những trang cuối cùng của nhật ký “Một lít nước mắt”, không chỉ là cánh tay đắc lực truyền ý chí cho con gái bà còn cũng cùng với các vị y bác sĩ tìm cách để điều trị Thái hóa tiểu não để truyền cảm hứng cho những ai đang phải chịu căn bệnh quái ác này. Cùng với đến đỗ vững chắc là gia đình, Aya đã luôn mạnh mẽ, lạc quan chiến đấu với bệnh tật. Nhưng rồi cuộc đời bất công “ngắt” mất đóa hoa bất tử của thế gian, ngày 23 tháng 5 năm 1988, lúc 0 giờ 55 phút, Aya đã ra đi vĩnh viễn …

Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc kể về hành trình đầy dũng cảm của Kito Aya mà còn mang nhiều bài học giáo dục còn người. “Một lít nước mắt” dạy cho chúng ta cách chấp nhận những điều khó khăn tưởng chừng như không thể, như việc Aya buộc phải chuyển vào một ngôi trường dành riêng cho người khuyết tật. Nó còn dạy chúng ta biết trân trọng cuộc sống mà mình đang có, dạy chúng ta hiểu được bản thân vẫn còn may mắn vì chúng ta còn khỏe mạnh còn có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Đồng thời nó còn dạy chúng ta hiểu được tình cảm gia đình là vô cùng quan trọng, khiến chúng ta thêm yêu gia đình của mình.

Mở rộng: Năm 2005, cuốn nhật ký” Một lít nước mắt” của Kito Aya đã được chuyển thể thành phim và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người. Bộ phim đã lấy đi không ít nước của người xem và đồng thời đưa những suy nghĩ của chúng ta đến gần hơn với số phận nghiệt ngã mà Kito Aya đã trải qua.

“Một lít nước mắt” thực sự là một cuốn sách hay và đáng trải nghiệm. Cuốn sách không giới hạn người đọc, mọi người, mọi lứa tuổi đều có thể thưởng thức nó. Đặc biệt là những ai đang loay hoay tìm cho mình cách sống hay đang cảm thấy cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, không đáng trân trọng.

Bạn có khóc khi đọc cuốn sách? Phải chăng tôi là người dễ rơi nước mắt, tiếp nhận câu chuyện của Aya bằng trái tim rung động nên tôi đã khóc khi đọc cuốn sách. Một câu chuyện buồn có thật, đọc rồi xấu hổ về chính bản thân mình và càng kính yêu mẹ nhiều hơn.

Gấp lại cuốn sách, cảm ơn Kito Aya, cảm ơn sự mạnh mẽ, lạc quan của cô gái đầy nhiệt huyết sống, cảm ơn vì đã đến với thế giới này.

5. Mình đừng quên nhau – Hiên

Cuốn sách này của Hiên là câu chuyện viết về những mối tình dang dở – vì một người không còn ở bên một người. Chia tay, không phải là chuyện khó khăn, cái làm người ta khó khăn chính là cảm xúc, kỷ niệm. Có phải chỉ cần không ở bên nhau, thì cũng sẽ có ngày quên lãng thôi phải không? Chỉ có nhưng ai đã đang trải qua mới biết để quên đi khó khăn đến thế nào. Chúng ta rồi cũng sẽ lại yêu, chỉ là không yêu nhau, mà là yêu một người khác. Trên đời này, sẽ chẳng có ai ôm mãi đau thương mà đi tiếp trên con đường dài rộng. Chia tay đó, đớn đau đây, nhưng rồi cũng sẽ qua. Làm gì có ai nhớ mãi một người không yêu mình? Nếu là người cần phải đến, họ sẽ đến. Còn nếu đã phải ra đi, níu kéo kiểu gì rồi cũng sẽ đi. Nghĩ ngợi nhiều chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Vậy nên tốt nhất là vạn sự tùy duyên, có duyên sẽ gặp lại, vô duyên đành tạm biệt. Thế gian này, bất trắc nhất vẫn là chuyện tình yêu. Nếu đã không thể nắm chắc, thôi thà bỏ qua. Cuối cùng thì mục đích của cuộc sống vẫn là những phút giây bình an. Yêu cũng được, không yêu cũng không sao, cảm thấy thoải mái là được rồi.

Cuốn sách gồm thật nhiều những câu chuyện nhỏ, những câu chuyện cả buồn cả vui mà bản thân ta đã từng gặp và trải qua. Mỗi câu chuyện ngắn là một tình huống, một cốt truyện, một nỗi buồn và niềm vui khác nhau xoay quanh các chủ đề về tình yêu.

Sau đây hãy cùng mình thưởng thức một số mẩu chuyện nha!

“Chẳng ai muốn một tình yêu nhạt nhòa.
Cô hỏi anh:
– Anh có yêu em không?
– Ừ. Có chứ
– Sao anh không nói yêu em?
– Anh nói là có mà
– Nói là anh yêu em cơ mà.
Điều đó đầu cần thiết?

– Anh cũng không bao giờ ngọt ngào với em khi ở chỗ đông người anh không dẫn em đến những nơi bạn bè anh vui chơi, anh không kể với ai về em cả…
Yêu nhau kiểu gì như thể vô hình vậy anh?

– Anh không quen với cách thể hiện tình cảm như vậy. Anh xin lỗi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu em
– Em biết. Mỗi người sẽ có cách yêu khác nhau. Nhưng điều khiến em buồn không phải chuyện đó anh ạ. Mà là anh yêu em chẳng đủ nhiều để thay đổi bản thân hay bất chấp mọi thứ để thể hiện tình cảm với em dù chỉ một lần. Cho đến cuối cùng vẫn chưa khi nào em cảm thấy anh thật sự cần em, chưa khi nào anh cố gắng níu kéo em, chưa khi nào anh sợ mất em cả. Em với anh, có lẽ chỉ như chiếc sạc dự phòng, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vậy nên, thôi anh ạ mình chia tay thì hơn.

Cô nói rồi rời đi trong nước mắt nhạt nhòa Anh vẫn đứng đó, nhưng không chạy đến giữ cô lại. Cô cố gắng cho anh một cơ hội cuối, chờ đợi sự níu kéo từ anh. Nhưng anh vẫn lặng thinh. Vốn dĩ trong thứ tình cảm chỉ có mình cô nỗ lực này ngay từ đầu đã không có kết quả tốt. Con người ta có thể thể hiện tình yêu bằng nhiều cách khác nhau nhưng tình yêu chân thật sẽ khiến người ta muốn thay đổi vì đối phương. Cô thì có, cô nhẫn nhịn, chịu đựng sự lạnh lùng và vô tâm của anh. Nhưng chưa lần nào trong đời, anh muốn vì cô mà thay đổi trở nên ấm áp hay thể hiện tình cảm của mình cả. Đã yêu thì nên là tất cả, chẳng ai muốn có một tình yêu nhạt nhòa, không ai muốn làm một chiếc sạc dự phòng. Yêu một người thì nên là duy nhất, là tất cả là sâu đậm vô cùng.”

“Người cần đến sẽ đến thôi.

Ngày xưa thích được quan tâm, nên chỉ cần ai đó chăm sóc, ngọt ngào một chút liền cảm thấy đó là yêu thương rất dễ phá lòng. Bây giờ thấy ai càng khéo, càng giỏi ăn nói càng cố gắng tránh xa. Vì lời đường mật thì dễ nghe chứ khó thực hiện. Phải tán tỉnh thành thạo đến cỡ nào, người ta mới dễ dàng nói được những điều khiến người khác cảm thấy được yêu thương và muốn dựa vào như thế? Ngày xưa thích hẹn hò công khai đến chốn đông người nhất định phải nắm tay thật chặt thể hiện chủ quyền của bản thân để người ta biết mình có người yêu và cũng có người yêu mình.  Bây giờ yêu đương chỉ muốn trốn đến một nơi nào đó yên lặng, bình dị, lắng nghe những câu chuyện của nhau, động viên nhau cùng vượt qua mọi bất trắc trên đường đời. Ngày xưa lúc nào cũng sợ mất nên ghen, nên dõi nên làm nũng để được dỗ dành cưng chiều níu kéo. Chuyện chưa xảy ra cũng đã lo lắng .Tay trong tay mà cứ sẽ ngày mai người xa rời. Bây giờ hiểu ra rằng càng phức tạp càng đau lòng .Nếu người phải đi là do đã hết duyên nợ .Nếu người ở lại thì đó chính là định mệnh cần trần trọng. Chỉ cần luôn chân thành và hết lòng thì sẽ không còn gì phải hối tiếc. Ngày xưa nghĩ rằng chỉ cần yêu là đủ. Bây giờ trưởng thành rồi nhận ra cuộc đời rộng lớn thế đâu chỉ có mình tình yêu. Vậy nên, nếu không ai yêu mình thì cũng đừng vì vậy mà cảm thấy bắt hạnh. Có lẽ là vì duyên chưa đến mà thôi. Đã là yêu thì không cần thiết phải ồn ào, gấp gáp. Bình tĩnh mà sống chắc chắn người cần đến sẽ đến thôi.

“Vì cô ấy yêu anh.

Cô ấy nhớ từ ngày hai người gặp nhau lần đầu cho đến ngày nói tiếng yêu đầu tiên, thậm chí cả những lần hai người to tiếng cãi vã. Cô ấy cho anh pass Facebook của mình, nhớ tất cả mật khẩu điện thoại nhà, gmail, trang cá nhân… của anh, cô ấy cũng biết cả ngày sinh nhật của cha me, anh chị em của anh. Thậm chỉ cô ấy còn biết cả cung hoàng đạo của cô bạn thân mà cô ấy chẳng hề thích thú gì của anh. Cô ấy nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến anh từ cỡ giày, size quân áo, cho đến món ăn yêu thích, thể loại phim hay xem, biết luôn cả những người anh ghét. Không phải vì cô ấy rảnh, mà bởi cô ấy yêu anh, thực sự rất yêu anh và trân trọng mối quan hệ này anh ạ, anh biết không? Vậy nên, có những khi cô ấy khiến anh buồn lòng, khiến anh khó xử, khiến anh bỗng nhiên có một mớ rắc rối. Dù có thể nào đi chăng nữa, cũng đừng giận dỗi hay đối xử không tốt với cô ấy. Vì tất cả mọi điều cô ấy làm suy cho cùng cũng chỉ vì anh và mối quan hệ này mà thôi, anh ơi!”

Những ngày mưa buồn, tâm trạng thật hợp với cuốn sách này. Lời văn nhẹ nhàng, những câu chuyện đời thường mà mình tin rằng ai cũng đã từng hoặc sắp trải qua sẽ khiến cảm xúc của bạn dâng trào, kèm với bản nhạc buồn nghĩ về câu chuyện cũ mình đã khóc, còn cảm xúc của bạn thì sao hãy thử đọc và cảm nhận nhé! Tuy nhiên, trong “Mình đừng quên nhau” không hẳn là chỉ có những câu chuyện chia xa đau khổ, mà còn có những chuyện tình ngọt ngào, những con người vì nhau mà sống, vì yêu mà nắm tay nhau đi qua bao bão giông của cuộc đời. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương trong lòng chúng ta, có thể quên hay không đều là do chúng ta lựa chọn. Nếu không thể quên, thì cứ nhớ. Đến một ngày nào đó, dù nhớ đến chúng ta cũng không còn đau lòng nữa. “Đã từng hạnh phúc.

Mà đáng tiếc kết thúc, vẫn là chia tay”.

Đọc mình đừng quên nhau để thấy, cuộc đời này không phải chỉ có những đau thương, bạn không phải là người duy nhất bất hạnh trong tình yêu, và cũng sẽ không bất hạnh mãi trong tình yêu. Hạnh phúc dù muộn, nhưng rồi cũng đến, người rời bỏ bạn mà đi, đó chỉ là do người đó không phải duyên số cuối cùng của bạn. Hãy biết cách chấp nhận mỉm cười để bước tiếp.

Những cuốn sách hay khiến trái tim bạn thổn thức

Cungdocsach.vn

Click to rate this post!
[Total: 2 Average: 5]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây