Tóm tắt & Review sách Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn – Jinie Lynk, Phương Ny

0
179
Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn

Tóm tắt & Review sách Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn – Jinie Lynk, Phương Ny

1. Giới thiệu tác giả

Cuốn sách được chắp bút bởi hai tác giả là Jinie Lynk và Phương Ny.

2. Giới thiệu tác phẩm

“Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn” sẽ là đóa hoa gửi tặng tới những “đứa trẻ đầy khiếm khuyết” vội vã trưởng thành, vội vã lớn lên, vội vã lao vào cuộc đời bộn bề lo toan rồi lại loay hoay đi tìm chính mình cùng bình yên ở đâu đó.

3. Tóm tắt sách Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn

Chẳng cần phải đi đâu chữa lành, cứ vào bệnh viện mà xem giông bão bạn phải đối mặt ngoài kia không là gì cả

Trong mấy ngày nằm viện, tôi có quen một cô bé chỉ vừa đôi mươi. Em vẫn còn là cô sinh viên với biết bao lý tưởng muốn thực hiện. Nhưng rồi thay vì ngồi ở giảng đường đại học thì em phải ở đây, với căn bệnh ung thư máu bỗng một ngày ập đến chẳng ngờ. Bệnh viện trở thành nhà. Cả gia đình cũng cùng em ăn ngủ trong viện. Tôi có gặp bố mẹ em vài lần. Cô chú đều là cán bộ kiểu mẫu, cũng sắp đến tuổi về hưu. Hằng ngày họ thay phiên nhau vào chăm em.

Điều khiến tôi khâm phục ở cô bé này chính là nụ cười luôn nở rộ trên gương mặt tiều tụy ấy. Em như đóa hướng dương vậy, lúc nào cũng rực rỡ kể cả khi trong đôi mắt ấy đong đầy những sợ hãi lắng lo. Trong mấy ngày ngắn ngủi đó, tôi và em đã nói với nhau thật nhiều. Có lần em nói với tôi về nỗi sợ trong em:

“Cái chết có đáng sợ không chị nhỉ?

Mọi người hay nói với em rằng sẽ không sao đâu, sẽ ổn, em sẽ sớm khỏi bệnh thôi. Nhưng em đâu phải đứa trẻ dễ bị dỗ dành bởi mấy điều ủi an đó. Em biết rõ từng cơn đau bên trong mình. Cũng nhận thức được sự sống đang cạn dần. Lúc mới biết mình có bệnh, em sợ lắm. Sợ chết, sợ phải bỏ lại cuộc đời dở dang. Nhưng đến bây giờ, em chẳng sợ gì cả, chỉ sợ nếu em đi rồi thì bố mẹ phải làm sao?

Cái chết chẳng đáng sợ đến thế. Cùng lắm chỉ là nhắm mắt lại, ngưng nhịp đập, cạn hơi thở, mấy cơn đau này cũng chẳng thể hành hạ em được nữa. Cuộc đời em kết thúc rồi, nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục sống. Em không mong họ vì sự rời đi của em mà sống trong đau thương.”

“Trước đây em không hay cười lắm đâu. Cũng không tích cực như chị nghĩ. Em là điển hình của người hướng nội tiêu cực đấy. Chỉ là sau khi vào đây, chứng kiến sinh tử xoay vòng, em chợt nhận ra cuộc sống trước đây luôn khiến em bất mãn lại là điều đắt giá mà em từng không biết trân trọng. Cứ nghĩ đến ngày em không còn, bố mẹ già rồi chẳng có ai chăm lo là em lại không ngừng cầu nguyện cho mình được sống. Từ ngày vào đây em tập cho mình thói quen cười nhiều hơn. Nếu một nụ cười có thể khiến bố mẹ thêm nhẹ lòng thì tại sao em phải giấu kín nó?

Năm tháng này, nếu em không tự mình tích cực thì sẽ chẳng chống đỡ nổi chính mình mất. Mỗi ngày, bác sĩ, y tá vẫn không ngừng tìm cách giữ lại sinh mạng cho em. Bố mẹ dù vất vả chạy ngược chạy xuôi cũng không từ bỏ em. Vậy nên em cũng không có lý do gì để từ bỏ chính mình. Có lúc em sợ lắm, nhưng rồi cảm giác đó cũng qua thôi. Dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi thì em cũng mong mình được sống, được khỏi bệnh, được về nhà, được làm con của bố mẹ, được tiếp tục cuộc đời mà trước đây em chưa từng học cách quý trọng.”

Có lẽ, chúng ta đều là những đứa trẻ “không ngoan” khi luôn khiến bố mẹ phải nhọc lòng, dù còn bé tí tẹo hay đã trưởng thành lớn khôn ở hiện tại.

Trải qua một đoạn thập tử nhất sinh liền hiểu được “bình an” chính là món quà trời ban

Những ngày ở bệnh viện, tôi dường như đã trải qua đủ đớn đau lẫn kinh sợ để thật sự tỉnh thức chính mình. Ở nơi đó, nơi bắt đầu cũng là kết thúc của một sinh mệnh, có tiếng khóc hạnh phúc đón chào thành viên mới, cũng có tiếng khóc đớn đau tiễn biệt một cuộc đời. Có những giường bệnh đong đầy sự quan tâm, cũng có những bóng hình cứ lủi thủi một mình không ai bên cạnh. Có những người đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng có người đã xem nơi đây là nhà. Ngoài hành lang, người nằm, người ngồi, người co ro một góc, chen chúc nhau tranh thủ một giấc ngủ vội.

Bên cạnh giường bệnh, mẹ thiếp đi trên chiếc giường xếp nhỏ. Căn bệnh đau lưng khiến bà cứ trằn trọc xoay người mãi. Nhìn thấy mẹ như vậy nước mắt tôi cũng bất giác rơi không ngừng. Căn bệnh này không phải là sự cố mà là hậu quả của những ngày tháng bỏ bữa, thức đêm, cơm hàng cháo chợ, stress căng thẳng, nuông chiều bản thân trong những điều mà mình luôn biết rõ là không tốt. Nhưng người gánh chịu hậu quả của những việc mình làm không chỉ có chính ta mà còn là cả gia đình của ta nữa.

Nếu ngày hôm ấy tôi mãi mãi không thể tỉnh dậy thì sao? Nếu tôi cứ thế rời đi thì mẹ và em trai ở lại phải sống tiếp thế nào? Nếu tôi cứ thế kết thúc cuộc đời mình thì tất cả những gì tôi đã từng cố gắng bằng mọi giá ấy cũng trở nên vô nghĩa, không phải sao? Nếu tôi không thể bình an ở cạnh để chăm sóc mẹ, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng để làm gì? May mắn là hôm ấy tôi vẫn có thể tỉnh dậy. May mắn là căn bệnh này không phải nan y. May mắn là tôi vẫn được trao cơ hội để có thể trở về bên gia đình. Đó là điều mà tôi luôn không ngừng biết ơn.

Nhưng tôi cũng biết, may mắn sẽ không đến quá nhiều lần.

Việc yêu đương với em vẫn là điều nên thuận theo tự nhiên, không phải chạy deadline cho kịp độ tuổi hay làm an lòng người nhà

Em của hiện tại, sắp ba mươi, đang rơi vào cột mốc mà mọi người xung quanh đều bảo là gái ế, cần khẩn trương tìm đối tượng “giải cứu”. Nhưng em vẫn ung dung tự tại chậm rãi trên con đường của riêng mình, em không phải người gặp nạn nên cũng không cần bất kì ai đến giải cứu.

Em ở nhà là công chúa của ba mẹ. Ra đường là nữ hoàng của chính cuộc đời mình. Em có thể tự lập cuộc sống, tự chủ kinh tế, tự lo cho mình, quán xuyến được gia đình, tại sao em phải vì “quá lứa lỡ thì” mà hạ thấp bản thân để gượng ép đón nhận một mối tình còn không chắc mình sẽ hạnh phúc?

Em vẫn tin rằng mỗi người chúng ta đều có một mảnh ghép phù hợp thuộc về đâu đó ngoài kia. Và mảnh ghép ấy sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm nên xuất hiện. Vũ trụ sẽ mang người ấy đến khi chúng ta sẵn sàng bước vào một mối quan hệ với tất cả sự chuẩn bị tốt nhất từ trái tim, tinh thần đến cuộc sống.

Còn bây giờ, em vẫn muốn được tận hưởng những tháng ngày độc thân – tự do – hạnh phúc. Những tháng ngày em được làm bạn với chính mình, yêu thương lấy mình, gửi trao tốt đẹp đến thế gian. Và đợi chờ một ngày nào đó, khi trái tim sẵn sàng, khi chính em mong cầu, khi người ấy xuất hiện, khi yêu và thương vừa vặn kịp lúc gặp được nhau tại một giao điểm, khi tần số rung cảm của trái tim phát ra những tín hiệu mãnh liệt thôi thúc, em sẽ tự khắc chủ động giữ lấy hạnh phúc thuộc về mình.

4. Đánh giá sách Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn

Một cuốn sách nhẹ nhàng với những câu chuyện tích cực sẽ là món quà tuyệt vời cho những ngày an yên. Đọc xong cuốn sách này, mình đặc biệt tâm đắc với một thông điệp này của tác giả, với nọi dung như sau: “Vì cuộc đời là những mảnh vụn chắp vá, còn thế hệ chúng ta thì đầy tan vỡ, nên mong bạn hãy học cách yêu lấy những điều không hoàn hảo. Trước tiên và ưu tiên là chính mình.”

Gấp lại cuốn sách, mong rằng chúng mình sẽ gặp được bản thân ở một phiên bản tốt hơn – là duy nhất, cũng là đắt giá nhất, không có hoàn hảo, chỉ có hoàn thiện dần theo năm tháng.

Tóm tắt & Review sách Hẹn gặp chúng mình ở phiên bản tốt hơn – Jinie Lynk, Phương Ny

Cungdocsach.vn

 

 

Click to rate this post!
[Total: 1 Average: 5]
Cảm nghĩ của bạn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây